Được! Tạ Phong Tư cũng không còn cách nào, chỉ có thể nghe theo lời hệ thống, kiên nhẫn chờ đợi phản hồi từ nó mà thôi. Dù sao đi nữa, người nắm đằng chuỗi cũng không phải là y. Y chỉ có thể bị động mà chờ đợi. Cảm giác bị động này khiến y không thoải mái chút nào.
Y trước đây, vốn luôn là người tính kế kẻ khác, cũng chưa bao giờ phải ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của người khác đến vậy.
Muốn thành nghiệp lớn phải biết nhẫn nhục.
Muốn tóm được đuôi thì phải biết chịu đựng.
Trong lúc chờ đợi hệ thống đưa ra phản hồi, Tạ Phong Tư liền đ.â. m đầu vào việc xử lý dòng tiền của mình, thoáng một cái, liền quên mất phải hấp thụ năng lượng tích cực gì gì đó. Đợi đến khi y nhớ ra mình còn chưa hấp thụ năng lượng tích cực đã là chuyện của vài giờ sau.
Bởi vì cơ thể mệt mỏi quá độ, mắt mờ, tứ chi không còn sức, y mới nhận ra chính mình đã quên mất thứ gì.
Chuyện vốn chẳng có gì để nói, năng lượng tích cực y cũng đã có rồi, chỉ cần hấp thụ là xong... thế nhưng đấy là nếu y biết cách hấp thụ năng lượng tích cực. Vài giờ trước y vẫn còn rất tự tin với hệ thống việc hấp thụ năng lượng tích cực gì đó... hiện tại chính thức bị vả mặt.
Tạ Phong Tư lúc này mới nhận ra một điều, trong toàn bộ tư liệu là hệ thống từng đưa cho mình, không chỗ nào đề cập đến cách hấp thụ năng lượng của thiên thần cả. Y lại không được thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, đương nhiên cũng không biết hấp thụ năng lượng như thế nào.
Đến bước đường này, muốn trở lại bình thường chỉ có thể nhờ hệ thống chuyển hóa năng lượng giúp mình mà thôi.
[Tôi biết ký chủ sẽ đưa ra loại đề nghị này, vì vậy tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi. Thức ăn có lẽ cũng sắp được giao đến rồi đó.]
Tạ Phong Tư: ...
Mập
Luôn cảm thấy tên nhóc hệ thống này đang có ý chế giễu mình.
*Đính Đong*
Hệ thống vừa mới nói hết câu, bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa. Hệ thống Nai cực kì vui vẻ [Có lẽ là đồ ăn tới rồi đó!
Ký chủ mau qua nhận đi!]
Thiếu năng lượng một thời gian dài, cơ thể của Tạ Phong Tư có chút vô lực. Hai chân mềm đến mức chỉ đứng thôi cũng rất khó khăn. Nhưng Tạ Phong Tư là ai chứ! Chút việc cỏn con này, y mới không thèm để vào mắt.
Tạ Phong Tư dễ dàng men theo tường bước ra cổng, có điều, người xuất hiện ở trước cổng lại không giống với tưởng tượng cho lắm.
Hệ thống Nai nhìn thấy người cũng không khỏi kinh ngạc [Mục tiêu nhiệm vụ sao lại qua đây?]
Dựa vào thiết lập thì cậu không thể chạy sang đây mới phải. Ký chủ cũng mục tiêu nhiệm vụ cũng đâu có thân đến vậy đâu?
Hệ thống Nai trong bộ xử lý đều là nghi vấn.
Tạ Phong Tư thì không rảnh để cùng hệ thống nói chuyện. Y tăng nhanh tốc độ chân, bước ra ngoài mở cửa cho nhóc dễ thương. Cảm nhận ánh mắt rụt rè của mục tiêu nhiệm vụ dừng lại trên người mình, Tạ Phong Tư không khỏi buồn cười.
Y tiến tới, dùng sức mở cửa... quá trình có chút khó khăn.
Tạ Phong Tư tựa lưng vào cửa, hướng mắt nhìn Tiết Dạ: Em qua đây làm gì?
Tiết Dạ len lén hướng mắt nhìn Tạ Phong Tư, thời điểm hai ánh mắt chạm vào nhau, Tiết Dạ không khác gì phải bỏng, ngay lập tức chuyển hướng ánh mắt. Hai tay nhỏ nắm chặt vạt áo, bởi vì dùng sức quá mức mà vạt áo cực kỳ nhăn nhúm.
Sợ trẫm như vậy còn chạy sang đây?
Tạ Phong Tư nhất thời không theo kịp suy nghĩ của mục tiêu nhiệm vụ, càng không đoán được mục đích chạy sang bên này của mục tiêu nhiệm vụ.
Tiết Dạ mím chặt môi, hít một hơi thật sâu... dường như là đang lấy toàn bộ can đảm để đối diện với Tạ Phong Tư. Tạ Phong Tư đứng một bên, dùng toàn bộ kiên nhẫn mà y có, chờ đợi câu trả lời của mục tiêu nhiệm vụ.
Nhưng mỗi lần mục tiêu nhiệm vụ chạm vào ánh mắt của y, cậu liền cúi gằm mặt lại ngay lập tức. Bộ dạng này rõ ràng là không dám hướng Tạ Phong Tư nói chuyện.
Cơ thể vốn không còn sức lại phải đứng một lúc lâu, cho dù có cánh cửa phía sau làm điểm tựa thì Tạ Phong Tư vẫn có chút không chống đỡ được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!