Chương 13: (Vô Đề)

Bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu của đám nữ sinh, Tạ Phong Tư lưu loát dựng xong xe, sau đó liền hướng phòng hiệu trưởng đi tới. Dù sao y cũng là người mới, không thể tùy tiện dùng phòng nghỉ chung của giáo viên khác để ngồi được.

Khi y tiến vào trong phòng hiệu trưởng thì hiệu trưởng không có ở trong đó. Y nhíu mày, chọn một cái ghế trên bàn uống nước ngồi xuống, rút điện thoại từ trong túi ra, ấn một dãy số.

Rất nhanh sau đó, hiệu trưởng liền gấp gáp tiền vào trong. Ông ta vừa nhìn thấy Tạ Phong Tư đang ngồi ở bàn uống nước liền nhanh chóng lên tiếng chào hỏi:

"Cậu Tạ, tới sớm vậy sao?"

"Ừ, hôm nay có tiết đầu."

Tạ Phong Tư liếc nhìn ba tiết thể dục của mình, hờ hững trả lời hiệu trưởng. Hiệu trưởng dùng hết kinh nghiệm ngoại giao bấy lâu, tiến đến ngồi xuống vị trí đối diện với y.

Mập

"Vậy cậu cứ chuẩn bị một chút đi, giáo trình tôi đã gửi cho cậu rồi đấy, cậu chỉ cần dạy các trò những thứ viết trong giáo trình là được."

Đã biết!

Tạ Phong Tư tùy tiện dựa lưng lên ghế, lộ ra phong thái ung dung cực kì hút mắt. Nếu người ở đối diện không phải là một ông già tuổi ngoài 50 như hiệu trưởng mà là một thiếu nữ mới lớn tâm hồn ngây thơ thì chắc chắn nàng sẽ bị tư thế này của y hạ gục trong vòng một nốt nhạc.

Hiệu trưởng cảm thấy nơi này không còn việc của mình nữa liền nhanh nhẹn đứng dậy:

"Phía bên kia tôi còn chút việc, cậu cứ ngồi đây một lát đi, đợi trống báo vang lên thì cậu xuống sân bắt đầu tiết dạy nhé!"

Y đối với mấy lời khách khí của hiệu trường đều không để đâm, hờ hững Ừ! một tiếng liền để mặc cho hiệu trưởng rời đi.

Tạ Phong Tư cũng không phải đợi lâu, ngồi nghịch điện thoại thêm vài phút, âm thanh vội vã của trống báo liền vang lên. Y tư thế ung dung đứng dậy, nhét điện thoại vào trong túi quần, cao lãnh bước ra sân trường.

Sân trước của ngôi trường này không quá rộng, hai bên trồng hai hàng cây xanh tỏa bóng mát rượi. Không khí buổi sáng vẫn còn chưa tan đi, vẫn cực kì trong lành và mát mẻ.

Tạ Phong Tư chọn một chiếc ghế đá được bóng cây che phủ, ngồi xuống!

[Ký chủ, giá trị thân thiện... giá trị thân thiện nha!] Hệ thống Nai nhìn cái tư thế người lạ chớ đến gần của Tạ Phong Tư nhịn không được ngoi lên nhắc nhở.

Tạ Phong Tư không phục:

"Ta có chỗ nào không thân thiện?"

Hệ thống Nai cứng rắn đưa ra nhận định [Chỗ nào cũng không thân thiện.]

Tạ Phong Tư: ...

Kệ đi, trẫm lười đôi co với cái thứ không phải người kia.

[Ký chủ, tôi có thể đọc được suy nghĩ của ngài đó!] Là hệ thống nhưng khi bị chửi thì người ta cũng biết đau lòng mà!

Hệ thống Nai cực kì uất ức hướng Tạ Phong Tư lên án. Tạ Phong Tư mắt không thấy tâm không phiền, nhất quyết ném hệ thống ra sau đầu khiến hệ thống đã tổn thương lại càng cảm thấy tổn thương.

Gì vậy chứ, nó chỉ muốn gợi ý phương pháp cho ký chủ để ký chủ có thể lấy nhiều giá trị thân thiện nhất thôi mà... tại sao lại không quan tâm nó? Tại sao lại bơ nó?

Bổn hệ thống cũng biết buồn, bổn hệ thống cũng sẽ giận dỗi.

Tạ Phong Tư duy trì bộ dáng không quan tâm, mặc kệ cho hệ thống có kêu gào thế nào đi nữa, y cũng không thèm quan tâm.

Rất nhanh, từ phía dãy lớp học đã bắt đầu xuất hiện những bóng dáng nhỏ nhắn mặc đồng phục chạy về phía bên này. 12 tuổi là độ tuổi cực kì hiếu động, sau khi học một khóa về tâm sinh lý thì Tạ Phong Tư càng hiểu rõ về vấn đề này hơn.

Đám nhỏ chạy xuống sân, có đứa đứng lại nhìn quanh một hồi, sau khi nhìn thấy Tạ Phong Tư thì hướng những đứa trẻ khác ra hiệu, sau đó là một đám trẻ thi nhau chạy về phía y.

Tạ Phong Tư hướng mắt nhìn đám trẻ chạy tới, vẫn ngồi im không có ý định chuyển động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!