Chiều thứ bảy, sau khi hoàn thành bài thi toán giải tích, Lục Chu như thường lệ nộp bài sớm rồi đến văn phòng của giáo sư Đường.
Vừa bước vào, cậu bất ngờ thấy có khá nhiều người trong đó.
Ngoài giáo sư Đường, còn có chủ nhiệm Lỗ và giáo sư Trương Trung Kiệt, chủ nhiệm khoa máy tính của viện phần mềm.
Danh tiếng của giáo sư Trương trong giới máy tính không hề nhỏ, ngay cả Lục Chu dù chưa học qua lớp của ông cũng đã từng nghe tên.
Ngoài ra, còn có một nam một nữ trẻ tuổi.
Anh chàng kia đeo kính, dáng người tầm trung, diện mạo bình thường, không có điểm gì nổi bật.
Tuy nhiên, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ để Lục Chu cảm nhận được khí chất của một "học bá" toát ra từ toàn thân anh ta.
Có vẻ đây chính là thiên tài mà giáo sư Đường đã nhắc đến, người từng hai lần giành giải nhất cuộc thi thiết kế máy tính quốc gia dành cho học sinh trung học.
Quả là một học bá thực sự!
Lục Chu thầm than trong lòng.
Về phần cô gái kia, cậu gần như bỏ qua luôn sự tồn tại của cô.
Thứ nhất là vì sự hiện diện của anh chàng học bá quá mạnh, thứ hai là vì cô ấy toát ra một cảm giác yếu đuối.
Điều khiến Lục Chu ngạc nhiên là người đầu tiên chào cậu lại chính là cô gái này.
Cô ta mỉm cười tự nhiên: "Chào cậu, cậu là thiên tài của khoa Toán đúng không?"
Lục Chu khiêm tốn đáp: "Không dám nhận là thiên tài, khoa Toán của bọn mình có rất nhiều người giỏi hơn mình mà."
Nhân cơ hội bắt chuyện, Lục Chu liếc nhìn cô một chút.
Tóc cô được cắt thành mái xéo, trang điểm nhẹ nhàng, nhan sắc ở mức vừa phải.
Cô mặc một chiếc váy hoa trắng đơn giản dài đến mắt cá chân, kèm theo đôi giày vải trắng.
Nhìn hai người đứng gần nhau thế này, có lẽ cô ấy là bạn gái của anh chàng học bá kia? Lục Chu thầm cảm thán.
Trời ạ, đến một anh chàng trông thật thà như vậy cũng có bạn gái rồi, thật đáng ghen tị!
Giáo sư Đường mỉm cười, nói đùa: "Cậu nhóc này khiêm tốn quá.
Theo tôi, trong số sinh viên khóa 2013, chẳng có ai giỏi hơn cậu đâu.
Bài thi toán giải tích lần này, cả khoa Toán đều dùng đề thi do tôi ra, và cậu là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối.
Nếu cứ như thế này, học kỳ tới tôi phải làm riêng một bộ đề thi đặc biệt cho cậu rồi!"
"Thầy nói đùa rồi, xin thầy nương tay ạ," Lục Chu cười đáp.
Điểm tuyệt đối là điều cậu đã dự đoán trước, vì sau khi thi xong, cậu đã biết mình chắc chắn đạt điểm tối đa, nên không thấy bất ngờ lắm.
Tuy nhiên, trái ngược với sự điềm tĩnh của Lục Chu, hai sinh viên đứng bên cạnh lại ngạc nhiên không ít, ngay cả anh chàng thiên tài máy tính cũng khẽ nhướng mày kinh ngạc.
Giỏi toán thì không khó, cậu ta cũng học toán tốt, nhưng đạt điểm tuyệt đối thì là một chuyện hoàn toàn khác.
"Wow, cậu giỏi thật đấy!" Cô gái chớp chớp hàng mi dài, tỏ vẻ thán phục rồi đưa tay ra bắt, "Mình là Lâm Vũ Tương, làm việc ở phòng sinh viên khoa Máy tính.
Sau này mình có thể nhờ cậu giảng bài toán được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!