"Lục Chu! Mau tỉnh!"
Vai anh lần nữa rung lên kịch liệt.
Lục Chu chậm rãi mở mắt thì phát hiện khuôn mặt to lù lù đầy lo lắng của Ngô Đại Hải đang dí sát vào mặt mình.
Lục Chu: "..."
"May quá, rốt cuộc thì chú em cũng tỉnh rồi."
- Ngô Đại Hải thở phào nhẹ nhõm, thu tay lại.
Anh ta cười ngượng ngùng với Lục Chu.
"Cái kia...! Cậu chớ để ý hành động vừa rồi của anh.
Anh không có cố ý quấy nhiễu cậu nghỉ ngơi.
À...! Anh thấy chú có vẻ đỡ hơn nhiều rồi.
Chắc sẽ ổn thôi."
Lục Chu nhìn thấy bốn phía đều là tường trắng cùng với rèm che giường bệnh thì đầu óc không khỏi có chút mơ hồ.
Anh ngơ ngác: "Đây là đâu vậy?"
"Không nhớ gì hả? Lúc chiều chú em bị say nắng, ngất trước cửa hàng kinh doanh China Unicom."
- Ngô Đại Hải thở dài, anh ta vừa vỗ tay lên cái đùi tráng kiện của mình vừa giở giọng trách móc.
- "Anh đã nói cậu đừng có tự tin thái quá vào sức chịu đựng của mình rồi mà cậu có chịu nghe anh đâu.
Dù sao cũng chỉ là làm công việc bán thời gian, không cần phải liều mạng như vậy.
Xem đi, cậu cảm thấy làm như vậy rất đáng giá sao?"
Lục Chu nghe vậy thì bất đắc dĩ cười cười, hỏi: "Ừm...! Bác sĩ nói em thế nào vậy ạ?"
"Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là do mất nước thôi."
- Vừa nói, Ngô Đại Hải vừa hất cằm về phía tủ đầu giường.
"Nước anh để ở đấy.
Có cả nước khoáng bù điện giải với nước suối bình thường.
Bác sĩ dặn cậu nên uống nước nhiều vào."
Cảm nhận được sự quan tâm của đàn anh dành cho mình, yết hầu Lục Chu khẽ trượt nhẹ.
Anh chân thành đáp lời: "Ân, cảm ơn anh."
"Không cần phải câu nệ tiểu tiết như vậy đâu.
Dù sao cậu cũng là đàn em của anh, chút quan tâm này có đáng bao nhiêu chứ."
- Ngô Đại Hải xua tay.
- "Nhớ nghỉ ngơi cho tốt là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!