Chương 13: Các Cậu Không Thấy Mất Mặt Tôi Còn Thấy Xấu Hổ!

Tỉ lệ trùng lặp 0.3%...

Hoàn toàn đạt yêu cầu.

"Tiểu Chu, thầy hỏi thật nhé, bài luận này có phải do chính em viết không?"

Giáo sư Đường Chí Vĩ nhìn Lục Chu chằm chằm qua đôi kính lão dày cộp, trong đôi mắt mờ đục ấy ánh lên sự ngạc nhiên khó giấu, kèm theo chút phấn khích.

Ông vẫn chưa dám tin rằng quá trình chứng minh toán học trong bài luận này lại có thể là tác phẩm của một sinh viên đại học.

Lục Chu mỉm cười, khiêm tốn đáp: "Nhờ có sự dạy dỗ của thầy Đường thôi ạ."

Dù sao bài này cũng là do mình dùng điểm hệ thống đổi lấy mà, vậy chắc là tính là của mình rồi.

Nói câu này, cậu không chút thẹn thùng.

Giáo sư Đường lặng lẽ rời mắt khỏi Lục Chu, tiếp tục đọc bài luận thêm một hồi lâu nữa.

Lục Chu không vội, cứ đứng đó chờ đợi.

Bầu trời ngoài cửa sổ dần tối, kim đồng hồ trên tường chậm rãi chuyển đến số 6.

Cuối cùng, giáo sư Đường đọc xong dòng cuối cùng trong bài luận và thở phào.

"Quá trình chứng minh rất tốt, thậm chí là xuất sắc.

Chỉ có vài vấn đề nhỏ về cách trình bày, một số chi tiết về từ ngữ và cách trích dẫn tài liệu chưa chuẩn, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Em mới năm nhất mà đã viết được một bài như thế này, thật có triển vọng!"

Nói rồi, giáo sư Đường tháo kính xuống, nhìn Lục Chu với nụ cười hài lòng: "Để bài luận lại đây, thầy sẽ chỉnh sửa giúp em một chút."

Lục Chu vui mừng khôn xiết, lập tức cảm ơn: "Cảm ơn thầy ạ!"

Nếu phải nhờ đến công ty chuyên nghiệp để chỉnh sửa thì vừa tốn kém vừa chưa chắc đã được sửa tốt.

Gặp phải công ty thiếu đạo đức, bài không qua thì họ sẽ đổ lỗi cho bài luận của mình kém chất lượng rồi trả lại mà không cần sửa.

"Thầy đã mất nhiều thời gian rồi, em về trước đi.

Nhớ mấy ngày nữa qua đây gặp thầy, hoặc thầy sẽ gọi điện cho em...! Để lại số điện thoại cho thầy đi, thầy lười tìm trong danh sách sinh viên." Giáo sư Đường chỉ tay về tờ giấy A4 trên bàn rồi đưa bút cho Lục Chu.

Lục Chu vâng lời, nhanh chóng ghi lại số điện thoại của mình.

"À, Tiểu Chu, thầy hỏi em đã chọn tạp chí nào để nộp bài chưa?"

Lục Chu ngượng ngùng đáp: "Em có tìm trên mạng, thấy chỉ số ảnh hưởng của tạp chí AMC khá cao và tốc độ xét duyệt cũng nhanh, nên em tính..."

"Vớ vẩn!" Giáo sư Đường cắt lời cậu bằng giọng trách mắng: "Nộp vào đấy thì được gì? May mà thầy hỏi trước, không thì em sẽ hối hận.

Em có biết trong tiêu chuẩn đánh giá luận văn tốt nghiệp tiến sĩ của trường mình, bài đăng trên AMC không được tính không?"

Hả? Thật sao?

Lục Chu chưa từng nghe nói điều này, nhưng cũng không quá bận tâm, bởi cậu còn chưa quyết định có học lên cao học hay không, chứ đừng nói đến việc làm tiến sĩ.

Cậu chỉ muốn quá trình xét duyệt nhanh chóng để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.

Nếu nộp vào tạp chí xét duyệt quá kỹ, đợi vài tháng mà cuối cùng còn bị từ chối thì cậu đúng là xui xẻo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!