Chương 1: Chấn Kinh

[Năm 2014, thành phố Kim Lăng, Trung Quốc.]

Nắng tháng sáu gay gắt hệt như một người phụ nữ đang nổi cơn thịnh nộ, phảng phất muốn sấy khô hết thảy mọi thứ.

Lục Chu mặc bộ đồ hình con rối đứng trước sảnh kinh doanh China Unicom nhìn người đi bộ hối hả trên đường, bên tai là tiếng còi xe inh ỏi.

Mặc cho hơi lạnh của điều hòa thi thoảng bay đến phả vào gáy Lục Chu nhưng với bộ đồ dày đặc những bông là bông, anh không thể cảm nhận được món quà mát mẻ đến từ chiếc điều hòa.

Muốn hỏi hắn vì cái gì đứng ở chỗ này ư? Đương nhiên là vì tiền sinh hoạt hằng ngày rồi.

Hảo nói tiếng người!

Trong kỳ nghỉ hè, hội trường kinh doanh của China Unicom đã hợp tác với nhà sản xuất điện thoại di động VIVO để tổ chức khuyến mãi.

Chỉ cần mặc bộ đồ thú bông đứng ở cửa Lục Châu đã có thể kiếm được sáu mươi tệ một giờ.

Tiền lương của công việc này gấp đôi so với tiền lương của một shipper hay một nhân viên phát tờ rơi.

Quan trọng hơn hết là anh không cần phải nhìn mặt ai cả.

Ngoài ra, bên phía China Unicom còn có thêm khoản phụ cấp mười nhân dân tệ một giờ khi nhiệt độ ngoài trời vượt quá ba mươi độ, tức là bảy mươi nhân dân tệ một giờ.

Khi Lục Chu nghe nói về mức lương theo giờ, anh không suy nghĩ gì mà ngay lập tức nhận việc không chút do dự.

Sau khi phân tích hợp lý thì thời gian làm việc trung bình mỗi ngày của anh là năm tiếng, tức ba trăm năm mươi tệ một ngày.

Nếu anh làm việc này cả tháng thì đem ba trăm năm mươi tệ nhân lên Lục Chu sẽ nhận được mười vạn năm trăm tệ một tháng.

Haha, ai có thể ngờ được rằng một công việc với mức lương hàng năm là một trăm vạn tệ lại nằm ngay trước sảnh kinh doanh của China Unicom cơ chứ? Tất nhiên là Lục Chu biết, đừng nói là VIVO, cho dù tài đại khí thô Hoa Uy cũng không thể mỗi ngày đều tổ chức chương trình bán hàng khuyến mãi.

Nhưng nếu chỉ làm công việc này một tuần thì mức lương mà anh nhận được cũng khá là cao so với mặt bằng chung trên thị trường người lao động trong độ tuổi sinh viên đại học.

Đang lúc Lục Chu buồn chán đến mức bắt đầu đếm lá trên cây sung trước cửa hàng thì một người đàn ông mập mạp có nước da hơi đen đang vừa lau mồ hôi trên mặt, vừa đi đến bên cạnh anh.

Người đàn ông to con này tên là Ngô Đại Hải.

Anh ta đang học ngành Toán học tại trường Đại học Kim Lăng giống Lục Chu.

Thế nhưng anh ta là đàn anh năm ba, lớn hơn Lục Chu hai tuổi.

Trong vài tháng sắp tới, Ngô Đại Hải lên năm bốn và trở thành một thực tập sinh liên quan đến chuyên ngành mà bản thân đã theo học.

Vì vậy, với tư cách là một trong những sinh viên đứng top đầu vừa đi học vừa đi làm, Ngô Đại Hải đã giới thiệu công việc này cho Lục Chu.

"Lục Chu! Cậu ổn chứ? Nếu mệt quá thì vào sảnh ngồi nghỉ chút đi.

Để anh tìm người khác đứng thế chỗ cho chú em một lúc nhé?"

- Bởi vì Ngô Đại Hải là người có thể chất chịu lạnh nhưng không chịu được nóng cho nên lúc này người anh ta ướt đẫm mồ hôi, như thể mới từ dưới nước lên.

Thấy Lục Chu đứng có vẻ không vững, anh ta bèn lại gần hỏi thăm tình hình.

Tuy muốn nghỉ ngơi nhưng Lục Chu vẫn lắc đầu: "Không sao đâu, em vẫn còn có thể kiên trì được ạ."

"Anh nói này! Chú em thật sự không sao hay giả vờ không sao? Lục Chu, cậu đã đứng ở đây nguyên một buổi chiều rồi."

- Ngô Đại Hải lo lắng nói.

Thực sự thì anh ta rất sợ Lục Chu sẽ bị say nắng nếu cứ cố quá như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!