Chương 5: Hệ thống báo hỏng 5

Ngày đêm luân phiên, thời gian trôi qua thật mau.

Kể từ đó Đường Du an tâm làm cục bông, bởi vì không cần phải ăn sâu nên mỗi ngày cậu đều rất thỏa mãn.

Cậu cùng cục bông trung nhị trở thành bạn tốt của nhau, nhưng luôn thấy cả hai đều không có tên gọi thì không được tiện cho lắm, vốn định đặt tên cho người ta là Tiểu Bạch, kết quả bị đè xuống chà đạp một trận, bị nhổ mất mấy cọng lông, sợ tới mức chỉ có thể đổi giọng gọi ca, bởi vì cậu phát hiện tính cách người này rất giống cái cây trước kia, điều này làm cho cậu cảm thấy thân thiết.

Một tháng sau, cậu lớn lên không ít, cũng càng tròn vo hơn.

Cục bông trong ổ được cậu đút ăn mãi nên vô cùng quấn quýt cậu, mỗi ngày đều ra ngoài cùng cậu, vì thế mỗi lần Ân Triển đều trông thấy cảnh tượng Đường Du đi đằng trước, ba cục bông lẽo đẽo theo sau, lại còn xếp ngay ngắn thành hàng, thì khóe mắt co giật liên hồi.

Đường Du không biết rõ hắn nghĩ gì, mỗi ngày vẫn vui tươi hớn hở mà cùng chúng nó chơi đùa, hiện giờ mấy cục bông đang tuổi hiếu động, bám theo cậu được một lát thì liền chạy loạn, còn cậu phụ trách tìm và tha chúng nó vô tổ trước khi chim lớn trở về.

Hôm nay như thường lệ cậu đi tìm cục bông, thấy một con đang muốn chui vào trong đám lá cây thì vô cùng hoảng sợ. Vài ngày trước thừa dịp nhóm chim lớn không ở đây, cậu đã tìm đến nơi tận cùng xem thử, thì phát hiện đường rất khó đi, nếu không cẩn thận rất dễ bị hụt chân, nguy hiểm khôn lường. Cậu vừa hoảng hồn nhìn nó vừa chạy ào qua đó.

Đúng lúc Ân Triển chú ý đến cậu bèn chạy theo.

Đường Du chạy nhanh đến bên cạnh cục bông, duỗi móng vuốt ôm lấy nó, chầm chậm kéo nó về.

Cục bông quay lại nhìn thấy cậu, lập tức hưng phấn kêu chiếp chiếp, theo thói quen định vỗ hai cánh bé nhỏ, kết quả một chân đột nhiên bị hụt, nháy mắt ngã về sau.

Đồng tử của Đường Du co rụt lại, cơ hồ không chút nghĩ ngợi mà đồng thời nhảy xuống. Ân Triển theo bản năng kéo lấy cậu cũng bị lôi đi, ba cục bông bị rớt xuống tầng tầng lớp lớp lá cây rồi lại xuyên qua đám lá cây ấy không ngừng rơi tự do. Ân Triển hết chỗ nói, đang muốn suy đoán xem có cần lần nào cũng xui xẻo vậy không, thì bị đâm sầm vào nhánh cây, đầu óc quay cuồng.

Cũng may không có trực tiếp bị ngã chết.

Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, ngay lập tức hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trước.

Đường Du nằm úp sấp ở bên cạnh hắn, suy yếu hỏi: "Làm sao vậy?"

Ân Triển thấp giọng nói: "Có tiếng động."

Đường Du bị té khá nặng, qua hơn mười giây mới thấy đỡ hơn. Cậu ngẩng đầu nhìn, trong tầm mắt tràn đầy màu xanh của lá cây và thành lũy trên không. Cũng chẳng biết bọn họ rơi xuyên qua bao tầng lá nữa, sợ rằng ổ của họ không phải ở ngay tầng trên, may mắn là tuy bọn họ chưa biết bay, nhưng ít ra có thể quạt quạt nhảy nhảy, nếu không đã bị ngã chết rồi.

Ân Triển thấy cậu dùng tư thế quái dị đi đến cạnh cục bông, hỏi: "Đứng không được à?"

Đường Du nói: "Chân hơi đau, nghỉ chốc lát sẽ không sao."

Ân Triển lên tiếng đáp lời rồi tiếp tục lắng nghe tiếng động cách đó không xa, xem xét chung quanh. Nhánh cây ở tầng dưới rộng hơn tầng trên nhiều, ngay cả thân cây cũng giống như bức tường, hắn nhìn kỹ hơn, phát hiện gốc cây cách đó năm mươi mét có một hang động nhỏ, chắc là có thể chứa hết bọn họ.

Lúc này cục bông vừa mới hoàn hồn, nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm, hoảng sợ: "Chip chip!"

"Chúng ta đi qua bên kia đi." Ân Triển quyết định thật nhanh, đồng thời cùng Đường Du tha nó chạy qua hang động.

Trên chân Đường Du bị thương, còn phải không ngừng trấn an cục bông, nhất thời sứt đầu mẻ trán, mà cục bông cũng bị té đau, trông thấy Đường Du thì bụng đầy uất ức, dọc đường kêu mãi, như là khóc lóc kể lể. Đường Du đau lòng muốn chết, vất vả lắm mới kéo nó vào trong động rồi dùng thân thể ngăn trở, duỗi móng vuốt xoa đầu nó.

Cục bông: "Chip chip! Chip chip! chip –!"

"Bảo nó câm miệng lại." Ân Triển nói: "Tiếng động ngày càng gần, cũng không biết là thứ gì nữa."

"Nhưng nó bị dọa sợ mà biết làm sao … Có!" Đường Du nói xong cọ cọ nó, phát hiện nó vẫn còn kêu, vội vàng nhìn Ân Triển: "Ca, ca cũng lại đây cọ đi."

Ân Triển toàn thân phòng bị chăm chú nhìn ra bên ngoài, những phỏng đoán trong đầu cuồn cuộn dâng trào như núi lấp biển, nghe vậy thần kinh đang căng như dây đàn "phựt" đứt phụt, quay đầu nhìn cậu: "… Cái gì?"

Đường Du nói: "Nó đang sợ hãi, chúng ta phải làm cho nó biết có người bên cạnh nó, nó sẽ không kêu nữa, mỗi ngày tụi em đều thích chen trong tổ như thế, ca mau lên đi."

"Tốt nhất là biện pháp của ngươi có hiệu quả." Đối với việc quan trọng Ân Triển đều rất nghiêm túc, chỉ lặng im trong chốc lát rồi vội chạy tới.

Vì thế hai người bắt đầu liều mạng cọ cục bông.

Cục bông: "Chip chip."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!