Chương 36: Quy luật quốc gia 13

Hôm nay ông sẽ chém chết mày

Ân Triển đương nhiên sẽ không để cho việc này tiếp tục phát triển, nói vài câu lái sang chuyện khác, rồi cùng bọn họ tán gẫu, sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm náo nhiệt, cuối cùng đuổi bọn họ đi.

Thạch phó đoàn có năng lực tốt và kinh nghiệm nhiều, bởi vậy trở thành phó đoàn gia tộc thỏ mao mao, biết quan hệ của đội trưởng cùng phu nhân, rất biết điều đổi cho bọn họ gian phòng lớn hơn, còn gã thì cùng ngủ chung với Lăng Mâu.

Ân Triển đối với việc này cũng không để ý, bình tĩnh ôm Đường Du trở về phòng đặt lên giường, tiện tay xách con thỏ qua đưa cho cậu.

Đường Du duỗi móng vuốt ôm lấy, hỏi:

"Chừng nào em mới khỏi hẳn?"

Ân Triển nói:

Nửa tháng.

Đường Du yên tâm, nhích về phía sau, điều chỉnh tư thế thoải mái dựa vào đầu giường.

Ân Triển cùng cậu trò chuyện, hỏi:

"Đường Đường, ngươi biết cảm giác yêu một người là gì không?"

Hả?

Đường Du hơi kinh ngạc, thành thật nói:

Không biết.

Ân Triển cũng đoán được là thế.

Tuy rằng chỉ số thông minh và tính khí của Tiểu Bạch Trạch đã tăng lên, nhưng về phương diện tình yêu vẫn hoàn toàn không biết gì, lúc trước cậu hỏi hắn muốn kết hôn hay không chẳng qua là do trước đó họ đã từng kết hôn, cho nên kết hôn một lần nữa cũng chẳng sao, nhưng mà có một điều tiểu Bạch Trạch lại không phát hiện, hoặc có lẽ là do bọn hắn đã từng sống chung một đoạn thời gian thật dài, cũng có lẽ là biết được rõ thân phận của nhau, ngoài việc tiểu Bạch Trạch thân cận ỷ lại hắn, còn có một loại tình cảm nồng đậm khác.

—— chiếm hữu dục.

Từ việc xảy ra với tiểu Tuyết có thể thấy rõ ràng.

Ân Triển xoa đầu cậu, trong lòng không hề cảm thấy bất ngờ.

Trải qua thời gian lâu dài như thế, bên cạnh tiểu Bạch Trạch cũng chỉ có hắn, bọn họ cùng nhau vượt qua đấu tranh sinh tử kinh tâm động phách, cùng nhau hưởng thụ nhân sinh bình thản ấm áp, du lãm qua vô số phong cảnh thanh bình xinh đẹp, còn chơi qua rất nhiều thứ trước đây không hề biết, ký ức của hai người bon họ rất nhiều, với tiểu Bạch Trạch mà nói, hắn là sự tồn tại đặc biệt, sẽ nảy sinh tình cảm như thế là chuyện bình thường.

Như vậy nếu tương lai bỗng nhiên có một ngày tiểu Bạch Trạch thông suốt, có thể yêu hắn không?

Không, phải nói có thể không yêu hắn không?

Như vậy để tay lên ngực tự hỏi, hắn có thể đối với cậu giống như những người theo đuổi trước kia dần dần rời xa, bỏ mặc không quan tâm?

Đáp án hiển nhiên là không thể.

Không nói đến là hắn liên lụy khiến Đường Du bị hút vào kính Bồ Đề, thậm chí mấy lần bị Tư Nam trả thù mà mất mạng, chỉ riêng việc sau khi biết được đây là tiểu Bạch Trạch trước kia từng gặp, hắn cũng không thể bỏ rơi cậu.

Ân Triển im lặng, bởi vì đây không phải việc quan trọng nhất, quan trọng là với hắn mà nói, không thể nghi ngờ tiểu Bạch Trạch đối với hắn cũng là đặc biệt, huống hồ đặt ở dưới mắt nuôi lâu như vậy, đem cậu giao người khác hắn sẽ không yên lòng.

Tiểu Bạch Trạch, đã định trước là tâm bệnh của hắn.

Đường Du nghiêng đầu xem hắn:

Ca?

Ân Triển hoàn hồn, ừ một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!