Trong nháy mắt Ân Triển nhận thấy một luồng sát khí lạnh như băng.
Ma vật đột nhiên xuất hiện là con Vương Miện Xà.
Điểm khác với con lúc trước bọn Ân Triển giết chính là, cái đầu nó vô cùng to lớn…. rất rất lớn.
Người Ngũ Sắc Phong há hốc miệng, giọng nói run rẩy:
"Sao sao sao có thể như thế?"
Không có ai trả lời, nhưng tất cả mọi người biết điều này có thể xảy ra, bởi vì tuổi thọ của xà khó mà ước tính được, thậm chí có con có thể sống trên trăm năm, nhưng mà nghe nói những loại sống trường thọ này đều không thích xuất hiện, trừ phi là bị người phát hiện hoặc chọc giận —— nhìn bộ dạng này của nó, đúng là đang nổi cơn thịnh nộ.
Từ phó đoàn tính tình luôn ôn hòa cũng nhịn không được lập tức mắng:
"Mợ nó, là tên khốn nào làm!"
"Không cần biết là ai, chúng ta chạy nhanh lên."
Đội trưởng dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, nhanh chóng bình tĩnh an bài, tổ chức mọi người rút lui khỏi. Cùng lúc đó, mấy người Ân Triển xuýt soát tránh được cây đổ xuống, Vương Miện xà nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, từ trên cao nhìn về phía bọn họ.
Trái tim của mọi người đều run bình bịch.
Ngay sau đó, Vương Miện Xà gào thét, trong miệng phun ra một luồng nọc độc.
Mọi người vội vàng ôm đầu bỏ chạy, đội ngũ khó khăn mới đứng vững chỉ khoảng khắc trở nên tán loạn.
Ân Triển đứng dưới tàng cây, cho nên không bị phun trúng, trong lòng hắn lo lắng cho Đường Du, đang muốn đẩy tiểu Tuyết trong ngực mình ra đi tìm cậu, trong tầm nhìn chợt lóe lên một bóng người, kèm theo đó là một luồng sáng chói mắt, trong nháy mắt Ân Triển nhận thấy một tia sát khí lạnh như băng, vô thức cúi đầu, phát hiện một thanh trường kiếm quen thuộc chèn thẳng vào giữa hắn và tiểu Tuyết, chỉ cần hơi lệch một chút là có thể cắt trúng bọn họ.
Đường Du đứng ở nơi đó, vung kiếm ra trước, im lặng nhìn tiểu Tuyết.
Bởi vì góc độ, Ân Triển chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của cậu, ánh mắt rũ xuống, dường như không được vui, mà tiểu Tuyết bị lưỡi kiếm sắc bén để ngay cổ, trong phút chốc đằng sau lưng phát run rẩy, ánh mắt của thiếu niên này rất sắc bén, cô ta trong cơn khủng hoảng, đầu óc vốn đã mất hết lý trí lại trống rỗng, theo bản năng buông tay.
Đường Du thu kiếm vào vỏ, lúc này mới cảm thấy thoải mái.
Ân Triển kéo cậu qua, muốn nhìn xem cậu bị làm sao, nhưng lúc này Vương Miện Xà gầm rú xông vào đám người, bọn họ chỉ đành phải tạm thời tránh né.
Đội trưởng cùng mấy tên đội viên lập tức tiến lên trước chuẩn bị bọc hậu cho bọn họ, ai biết còn chưa giao đấu, chỉ nghe trong rừng truyền đến một tiếng nổ vang, Vương Miện Xà động tác khựng lại, nhanh chóng chuyển hướng về phía sau.
Mọi người đoán người ra tay bên đó chính là tên đã chọc giận con rắn này, không nói gì xoay người bỏ chạy, tiếp theo nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng kêu thảm thiết, lại thấy một nhóm người chui ra khỏi rừng cây, mặt mũi trắng bệch.
Phó đoàn Lam Sắc Vỹ Ngư nhìn thấy hoảng hốt, bọn người Ngũ Sắc Phong lập tức nổi giận:
"Ngọa tào thì ra là mấy người, bản thân tự tìm đường chết cũng đừng có kéo nó chạy qua tụi chỗ này chứ!"
Mấy người vừa đến đều mặc đồng phục màu xanh, chính là người của gia tộcLam Sắc Vỹ Ngư, bọn họ nhìn thấy phó đoàn, vội vàng chạy đến gặp, cũng tranh thủ trả lời:
"Không phải là lỗi của chúng tôi, là đám ngu ngốc Lang Thanh làm!"
Phó đoàn Lam Sắc Vỹ Ngư vội vàng hỏi:
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Thì do lần trước gã ở trấn nhỏ cạnh biên giới bị mất mặt!"
Đoàn viên vừa chạy vừa kể vắn tắt cho bọn họ nghe.
Khi đó mọi người đều chế giễu Lang phó đoàn bị Vương Miện Xà dọa tè ra quần, mà dù sao Lang Thanh cũng là do đội trưởng đích thân đề cử, đội trưởng cảm thấy cứ như vậy không ổn, mới sai gã dẫn đội đi giết một con, khôi phục lại danh tiếng, nhưng Vương Miện Xà rất lợi hại, vì thế đội trưởng hầu như gọi tất cả mọi người đến, còn cố ý mua nhiều thuốc nổ, tốn thời gian tìm kiếm hơn một tháng, cuối cùng hôm nay cũng phát hiện động xà.
Trong đầu của Ân Triển cùng bọn người Ngũ Sắc Phong bất giác hiện hình dung ra cảnh tượng đó, Lang Thanh vui vẻ cao hứng chạy đến ném bom, khiến choVương Miện Xà nổi giận, đám người sau chạy ra khỏi khu vực đang phát nổ, đến gần đây mới chui ra khỏi mặt đất, sau đó nhìn thấy bọn họ… Ngũ sắc phong người mắng to:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!