Chương 13: Thánh Mary Sue 8

Ân Triển cầm cái gối che lại bộ vị trọng yếu, vẻ mặt bình tĩnh cùng bọn họ chơi thêm bốn ván, lúc này mới lười biếng ném bài xuống, bảo bọn họ trở về ngủ.

Hở? Long Yến Tây nhìn thời gian, lập tức kì kèo:

"Còn chưa tới mười giờ rưỡi nữa, tụi này vừa mới đến mà, tiếp tục đánh, cậu không thể thắng hai ván rồi không chơi nữa."

Mặc Lam đương nhiên cũng muốn cùng Đường Du ở chung nhiều hơn, cũng hùa theo. Ân Triển đang muốn tìm cách đuổi người, thì nghe cửa phòng truyền đến tiếng gõ cốc cốc.

Mặc Lam đứng dậy mở cửa, phát hiện là Nam Cung Nhiên, tuy rằng không vui, nhưng vẫn lễ phép mời người vào.

"Bình thường tôi cũng không ngủ sớm như vậy, xuống lầu mua đồ ăn, nghe thấy có tiếng nên lại đây xem thử, mọi người đang đánh bài à?" Nam Cung Nhiên nói xong cũng bĩnh tĩnh mà đến cạnh giường, cầm thịt nướng chia cho mọi người, rõ ràng không có ý rời đi.

Ân Triển: …

Long Yến Tây thấy gã ủng hộ chơi tiếp, đối với gã cũng vừa lòng hơn, mỉm cười nhường cho một chỗ ngồi cho gã. Lúc này cửa phòng lại bị gõ vang, lớp phó và các cô nữ sinh gọi Đường Du đi qua chơi, thấy thế cũng bu lại.

Ân Triển: …

Đường Du đã ăn xong thịt nướng, cảm thấy ăn rất ngon, đưa cho Ân Triển một xâu: Ca, cho nè.

Phắc ăn cái gì mà ăn, ông đây sắp nhịn hết nổi rồi… Ân Triển lười nhác mà ừ một tiếng, cầm lấy cắn một miếng, cũng không còn lòng dạ nhấm nháp hương vị.

Hắn đợi một hồi, thấy Nguyệt Giản không đến, đoán chắc Nguyệt Giản vì muốn tránh nghi ngờ, đêm nay hẳn là sẽ không bám lấy Đường Du, bèn đưa xâu thịt nướng cho Đường Du, vỗ vỗ vai cậu:

"Ca hơi chóng mặt, ngươi dẫn bọn họ đến phòng Mặc Lam chơi đi."

Đường Du thấy hai má hắn rất đỏ, sờ trán của hắn: Ca không sao chứ?

Ân Triển bị lòng bàn tay lạnh băng dán lên, không chút nghĩ ngợi kéo móng vuốt cậu xuống, khống chế tiếng nói của mình:

"Không có gì, ta ngủ một lát rồi đi tìm các ngươi."

Đường Du cảm thấy hình như hắn đang phát sốt, hơi lo lắng:

"Hay là em ở lại cùng ca."

… Không cần. Ân Triển nói:

"Khó chịu một chút thôi, đi đi, ra ngoài chơi thì phải chơi cho đã chứ."

Hắn nhìn về phía Long Yến Tây với Mặc Lam, ý bảo bọn họ dẫn Đường Du đi chơi. Long Yến Tây cho rằng hắn suy nghĩ cho họ, quả thực cảm động muốn chết, chạy tới kéo cái gối trên người hắn:

"Ca, nằm xuống đi, em đắp chăn cho ca!"

… Ân Triển rất muốn tát cho gã bay đến sao Hỏa, vội vàng đè tay gã, chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nảy thình thịch, cắn cắn đầu lưỡi, nghĩ đại một lý do lừa dối cho qua, nheo mắt nhìn bọn họ rời đi, ném cái gối qua một bên, vọt vào phòng tắm.

Dòng nước lạnh lẽo chảy từ trên xuống, qua một lúc, sự khô nóng vẫn không hề tiêu giảm, hắn gấp gáp thở hổn hển, cuối cùng chịu thua vươn tay ra, lưng tựa vào bức tường phía sau, hai mắt nhắm nghiền.

Dòng suy nghĩ dần trở nên mơ hồ.

Hình ảnh ngày xưa không kiềm được dâng lên.

Những đám mây đen nặng trĩu, xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, hoa Bỉ Ngạn lại nở, uốn lượn khúc khủy, kéo dài không thấy bến bờ. Nơi xa xa có một người đang đứng, hồng y mặc trên người tựa như sắc màu biển hoa, dường như muốn hòa thành một thể.

Hắn chợt dừng chân hỏi: Đó là ai?

Kẻ bên cạnh quay sang nhìn, cung kính đáp:

"Hồi Ngũ gia, đó là Hoằng thiếu gia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!