Bữa sáng không vui vẻ đã kết thúc như vậy.
Giang Lê Thanh về phòng thu dọn những đồ ngày hôm sau cần dùng, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô, cô không nhìn cũng biết là ai, bèn tiếp tục công việc dang dở trên tay.
Cuối cùng, Giang Nặc Nặc mất kiên nhẫn:
"Giang Lê Thanh, có phải bây giờ mày đang rất đắc ý không?"
Giang Lê Thanh cất quyển sách vào trong túi, không để ý đến cô ta, Giang Nặc Nặc ở phía sau muốn đưa tay kéo cô lại.
Giang Lê Thanh cười lạnh, cô đã bảo rồi mà, con nhỏ này chỉ nhớ ăn không nhớ đánh.
Cô cầm quyển sách bài tập đập vào tay cô ta, Giang Nặc Nặc bị đau, nước mắt lã chã, cô ta trừng mắt nhìn cô:
"Mày đắc tội với Hoắc Bạch và Cố Tây rồi, mày nghĩ dựa vào tên tuổi của Hoắc Nghiên thì có thể bảo vệ mày ở trường sao? Tao nói cho mày biết, mày nằm mơ đi!"
"Tao có thể sống tốt ở trường không ấy hả? Hay là chúng ta cùng rửa mắt trông chờ đi?" Giang Lê Thanh không dính chiêu này của cô ta.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Đúng rồi, đến giờ ăn của heo Tiểu Giang rồi, nhớ cho nó ăn cơm đó."
Giang Nặc Nặc chỉ hận không thể xé xác Giang Lê Thanh, gương mặt được khen là xinh đẹp của cô ta trở nên vặn vẹo.
Giang Lê Thanh thực sự hiểu rất rõ Giang Nặc Nặc, nếu như cô là nữ chính não tàn trong ngược vặn, vậy thì Giang Nặc Nặc chính là nữ phụ não tàn, nhưng bây giờ mưu kế của cô ta không so được với sau này.
Vì vậy, Giang Lê Thanh biết rõ, sau khi cô nói những lời kia trên bàn ăn, nhất định Giang Nặc Nặc sẽ ngoan ngoãn mấy ngày, không dám ra tay với heo Tiểu Giang, nhưng sau một tuần thì rất khó nói.
Có điều, cô không sợ cô ta ra tay, chỉ sợ cô ta không ra tay mà thôi.
Để yên tâm hơn, buổi tối, Giang Lê Thanh còn đeo vòng cổ cho heo Tiểu Giang, trong vòng cổ có camera và thiết bị định vị.
Sau khi làm xong, hôm sau cô mới yên tâm tới trường học.
Ngoài thủ tục trọ ở trường, Giang Lê Thanh còn phải chứng minh chuyển hộ khẩu, đợi phụ huynh ký tên xong thì mới có thể chính thức vào tòa thí nghiệm.
Đương nhiên, chuyện này phải bí mật tiến hành, không thể thông báo với nhà họ Giang được.
Ba anh em bọn họ cùng ngồi một chiếc xe tiến về Anh Hoa.
Giang Ngạn Thanh ngồi ở ghế phụ, Giang Lê Thanh và Giang Nặc Nặc ngồi ở phía sau.
Ba người vô cùng hồi hộp, im lặng suốt cả dọc đường.
Là trường học quý tộc, cổng trường Anh Hoa cũng vô cùng xa hoa, ngày nhập học, hầu hết phụ huynh đều đưa con mình tới, có mấy gia đình tụ tập cùng đi.
Ba anh em đều học khoa quốc tế, lúc đi đường không ít người dò xét.
Giang Nặc Nặc và Giang Ngạn Thanh đều là nhân vật hô mưa gọi gió trong trường, cho nên Giang Lê Thanh đi giữa bọn họ càng thêm thu hút ánh nhìn.
"Nữ sinh đi bên cạnh Giang Nặc Nặc là ai thế?"
"Sao nhìn như Giang Lê Thanh thế nhỉ?"
"Không thể nào, chỉ có một kỳ nghỉ hè, cho dù phẫu thuật thẩm mỹ cũng không hồi phục nhanh như vậy đâu."
Xung quanh vang lên tiếng cười.
Quả thực, lúc vừa vào trường, Giang Lê Thanh vừa gầy vừa xấu, không sánh bằng những thiếu gia tiểu thư quần là áo lượt, lúc đó, khi bị bọn họ chế giễu, Giang Nặc Nặc đã nói như nào nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!