Dư Thanh: ...
Ồ.
Vậy thì không sao.
Dọa c.h.ế. t anh ta rồi, cứ tưởng sếp định trâu già gặm cỏ non.
***
Giang Lê Thanh hoàn toàn không biết việc xảy ra ở trên tầng, cô vẫn đang cảm thán màn đấu giá vừa rồi.
Cô đi chợ mua đồ ăn còn phải mặc cả lên xuống, kết quả là đám người có tiền này cứ hô giá theo cấp số nhân, 500 vạn nói mua là mua…
Đúng là kẻ ngốc lắm tiền!
Quả nhiên tiền sẽ khiến con người ta trở nên ngu đần!
Cô đang oán thầm, bỗng thấy một nhân viên mặc áo đuôi tôm cầm gói hàng đã được đóng túi cẩn thận đi đến, khẽ nói với cô:
"Đây là Hoắc tiên sinh ở phòng VIP số 6 tặng cô, mong cô nhận lấy."
Mỗi hộp quà đều mang số của vật đấu giá.
Số 18, chẳng phải là vòng tay giá trị 500 vạn kia sao?
Thứ này là do Hoắc Nghiên tặng?
Giang Lê Thanh bỗng im lặng, người xung quanh đưa mắt dò xét cô, nét mặt của bà Triệu càng trở nên kỳ quái hơn.
Nhưng sau khi đảo mắt một vòng, bà ta run giọng nói:
"Cô nhớ đó là phòng VIP của Hoa Thịnh."
Bà ta hỏi dò:
"Thanh Thanh, quan hệ của cháu và Hoắc Nghiên rất tốt sao?"
Giang Lê Thanh không thể nói chắc chắn, càng không thể nói là không tốt.
Bây giờ, quà đã đưa đến tay, cũng không thể trả về, chỉ có thể tạm thời cất đi, cô coi như không nhìn thấy những ánh mắt xung quanh, thấp giọng nói:
"Cháu anh ta có chút hiềm khích với cháu."
Bà Triệu là người thông minh, lập tức hiểu ý cô.
Nhìn chiếc túi được đóng gói tinh xảo, bà Triệu cũng không nhịn được cười, khẽ cảm thán:
"Chủ tịch Hoắc đúng là rất biết đối nhân xử thế."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Giang Lê Thanh không nói gì.
Hai giờ sau, tiệc đấu giá nhanh chóng kết thúc, bà Triệu mua cho Giang Lê Thanh một bộ trang sức hơn 10 vạn.
Tất cả đồ mua được hôm nay đều được đặt vào ghế sau của xe.
Sau khi về nhà, hai mẹ con nhà họ Giang vẫn chưa về, có lẽ là ra ngoài ăn cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!