Chương 36: Cháu của chú bảo tôi gả cho chú

Hoắc Bạch đứng dưới lầu không ngừng ồn ào, Giang Lê Thanh không có cách nào tập trung làm bài thi.

Giang Ngạn Thanh phụ trách dạy bổ túc cho cô khẽ kéo rèm cửa sổ ra, liếc mắt xuống dưới, mỉm cười nói:

"Khí thế hung hăng, xem ra là tới tìm em tính sổ đó."

Giang Lê Thanh hờ hững đáp:

"Liên quan gì đến tôi?"

Giang Ngạn Thanh ngồi xuống bên người cô:

"Nghe nói Cố Tây bị em đánh rất thảm, theo lý thuyết thì mấy tên này nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng sự việc lại bị đè xuống một cách kỳ lạ."

Nói xong, Giang Ngạn Thanh thử dò xét:

"Hình như là vị kia của nhà họ Hoắc nhúng tay."

Giang Lê Thanh không quá để ý đến chuyện này.

Ai thèm quan tâm người nào nhúng tay, chỉ cần có thể để cô yên tĩnh mấy ngày thì người đó chính là cha cô!

"Giang Lê Thanh! Cô mà không ra tôi sẽ g.i.ế. c c.h.ế. t con heo nhà cô!"

Giang Lê Thanh biết con heo này không phải là mắng cô, mà là heo con Tiểu Giang.

Đúng là phiền chết!

"Hay là anh đi xuống?"

Không cần!

Giang Lê Thanh rút côn điện trong ngăn kéo ra, không nói thêm gì, trực tiếp đi xuống dưới.

Hoắc Bạch thấy cô chậm chạp mãi không ra, bắt đầu nổi sát ý với heo con.

Đúng lúc này, anh ta bị đá vào m.ô.n. g một cái, không kịp phòng bị nên cơ thể nghiêng về phía trước, chật vật lảo đảo mãi mới đứng vững được.

Mẹ kiếp! Ai vậy?

Hoắc Bạch trừng mắt, quay đầu đối mặt với Giang Lê Thanh.

Cô khoanh tay trước ngực, cụp mắt xuống, dáng vẻ mất kiên nhẫn.

Không biết có phải do ảo giác của Hoắc Bạch không, anh ta cảm thấy Giang Lê Thanh bây giờ rất khác so với hai ngày trước.

Hình như là trắng hơn, cũng mập hơn, không hề giống cô cái nhà quê gầy gò ban đầu nữa.

Anh ta híp mắt, đánh giá cô một lượt.

Sau đó, anh ta thu mắt lại, cười mỉa mai:

"Giang Lê Thanh! Cô còn có can đảm xuất hiện trước mặt tôi hả?"

Giang Lê Thanh: ?

Giang Lê Thanh: ???

"Hoắc Bạch, anh bị điên à?" Giang Lê Thanh nhíu mày:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!