Hoắc Nghiên cũng không ngắt lời, lặng lẽ nghe anh ta nói xong mới mở miệng: Hết rồi?
Hoắc Bạch thở hổn hển:
"Cô ta mách lẻo với chú, chỉ vì không muốn cháu được sống yên ổn mà thôi! Đứa con gái như vậy cháu đã nhìn thấu từ lâu rồi."
Hoắc Nghiên càng nghe thì mày càng nhíu chặt lại.
Hoắc Bạch còn chưa ý thức được bản thân đã chọc giận Hoắc Nghiên, nhưng La quản gia ở phía sau đã nhìn ra, liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta.
"Đây là thông tin Vương Cường Cường và Trịnh Tiến gửi tới, cháu có thể đọc thử."
Hoắc Nghiên đưa điện thoại qua, ở trên là số điện thoại của hai người kia.
[Bọn cháu không muốn nhìn anh Hoắc bị ấm ức nên mới nghĩ ra trò này.]
[Lúc đầu muốn ép Giang Lê Thanh uống rượu, nhưng không thành công.]
[Chú ơi, chuyện này không thể trách anh Hoắc được.]
Hoắc Bạch nhìn một lượt, mặt cũng tái đi.
Hoắc Nghiên lạnh nhạt nói:
"Chú đã bảo Dư Thanh tìm gặp nhân viên phục vụ phụ trách phòng các cháu rồi. Cô ta nói các cháu muốn đẩy Giang Lê Thanh vào bể bơi, sau đó thừa cơ lột sạch quần áo cô bé, những lời này đều do các cháu nói, đúng không?"
Cháu không…
Hoắc Bạch!
Hoắc Nghiên giận quá hóa cười:
"Những năm ở Mỹ, cháu đã không thể làm người rồi, bây giờ vẫn muốn làm gia súc sao?"
Lấy Hoắc Nghiên làm trung tâm, áp suất không khí xung quanh hạ xuống cực thấp.
Hoắc Bạch siết chặt hai tay, không dám nói chuyện, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoắc Nghiên.
Mặc dù anh ta rất tức giận, thần thái lại rất bình tĩnh, giọng điệu hờ hững gằn từng chữ bên tai Hoắc Bạch:
"Cô bé nhà họ Giang có thể giày vò các cháu thành như vậy, là do cô bé có bản lĩnh, không có nghĩa là các cháu không sai, lẽ nào tội ác không thành công thì không tính là tội sao?"
Hoắc Nghiên ghét nhất chính là dáng vẻ ỷ thế h.i.ế. p người này.
Anh chật vật từng bước leo lên đến vị trí ngày hôm nay, đã nhìn quá quen mấy chuyện này, đồng thời, cũng căm thù đến tận xương tủy.
Nếu không phải vì nguyện vọng của cô anh cản trở, Hoắc Nghiên cũng không muốn quản Hoắc Bạch, nhưng anh đã gánh trách nhiệm này thì phải làm cho tới nơi tới chốn.
Dù sao, cô anh cũng vì anh mà mất.
"Bác sĩ cũng ở đây, sẽ không để cháu có chuyện gì. Nếu cháu không uống, đừng bao giờ bước vào cửa nhà này nữa, đương nhiên…" Hoắc Nghiên nói:
"Tài sản của cô và nhà họ Hoắc đều không có liên quan gì đến cháu!"
Những lời này là uy hiếp, nhưng cũng là nói thật.
Khóe mắt Hoắc Bạch ửng đỏ, sắc mặt suy sụp, cơ thể không khống chế được mà run lẩy bẩy.
Cuối cùng, anh ta vẫn chọn thỏa hiệp, cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!