Hai mắt mỏi nhừ, Hoắc Bạch dựa vào thành ghế, vẫn không quên uy h.i.ế. p cô:
"Giang Lê Thanh, tốt nhất lần này cô quỳ xuống xin lỗi tôi đi, nếu không sau này cô ăn đủ…"
Giang Lê Thanh không nói chuyện, cô móc một chiếc khẩu trang la đeo.
Động tác này khiến Hoắc Bạch tăng xông:
"Giang Lê Thanh, cô làm gì thế?"
Giang Lê Thanh:
"Heo bị bệnh, dễ truyền nhiễm."
Heo bệnh?
Mẹ kiếp!
Hoắc Bạch còn chưa kịp nổi giận, cảnh báo thiết lập nhân vật đã nhảy ra ngoài.
Giang Lê Thanh không chịu phục:
"Đây là tình thú của nam nữ chính, hệ thống cùi bắp bọn mày có hiểu không vậy?"
Hệ thống: [...]
Thật sự không hiểu.
Nhưng nghĩ cũng có lý, thế là hệ thống đóng cảnh báo lại.
Được lắm! Hoắc Bạch cười lạnh:
"Giang Lê Thanh, bây giờ cô đừng mơ bước ra khỏi cánh cửa này."
Giang Lê Thanh:
"Nhìn đi, dục vọng chiếm hữu của anh ta tăng lên rồi, muốn giam giữ tao."
Hệ thống: [...]
Kí chủ có bệnh…
Hệ thống im lặng.
Thấy hệ thống không phản ứng lại, Giang Lê Thanh cũng không trêu chọc nữa.
Cô tiến lên trước, đặt quà lên trên bàn, dịu dàng nhìn Hoắc Bạch, không hề bị ảnh hưởng bởi câu uy h.i.ế. p của anh ta.
Mặt Giang Lê Thanh giả nai rất dễ gạt người.
Cô có một cặp mắt đào hoa, con ngươi đen thuần hiếm có, vừa sáng trong vừa vô hại.
Từ trước đến giờ, Hoắc Bạch chưa bao giờ nhìn Giang Lê Thanh ở khoảng cách gần.
Trong mắt anh ta, cô gái này chẳng khác nào dân chợ búa, khí chất tầm thường, không lọt nổi mắt xanh của anh ta.
Giờ phút này, vừa nhìn gần thì Hoắc Bạch đã ngơ ngẩn.
Anh ta chỉ còn lại một ý niệm: Sao mắt cô lại đẹp như vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!