Thứ bảy, nhà họ Tô tổ chức tiệc từ thiện tại công viên Thành Sơn.
Những người được mời hầu như đều là những gia đình danh giá có quan hệ tốt với nhà họ Tô, Hoắc Nghiên có ơn với ông cụ Tô, trước đây khi được mời, hễ rảnh là anh đều đến tham dự. Chỉ có điều lần này khác, bên cạnh anh còn có thêm Giang Lê Thanh.
Để xứng với chiếc sườn xám màu xanh đen của Giang Lê Thanh, Hoắc Thị cũng may riêng cho anh một bộ vest theo phong cách Trung Hoa hiện đại, họa tiết lá trúc màu bạc thêu tay trên n.g.ự. c áo vừa khéo tôn lên họa tiết trên váy của cô.
Những buổi tiệc như thế này, tất nhiên không thể thiếu những lời xã giao.
Chưa đầy mười phút, những người đến chào hỏi đã đến rồi lại đi.
Cảm nhận được người bên cạnh không thoải mái, Hoắc Nghiên tranh thủ lúc rảnh rỗi nắm lấy tay cô:
"Tần Lan Nhược ở đằng kia, em đến đó nghỉ ngơi với cô ấy trước đi."
Giang Lê Thanh không muốn đứng cười giả lả bên cạnh anh nhưng nghĩ đến thân phận bạn gái của mình, cô vẫn không tiện bỏ đi thẳng: Còn anh?
Hoắc Nghiên vừa nói vừa giúp cô chỉnh lại chiếc trâm cài tóc bị lệch:
"Anh ứng phó với họ xong sẽ đến tìm em."
Giang Lê Thanh như trút được gánh nặng, lập tức bỏ mặc Hoắc Nghiên, chạy đi.
Cô rời đi rất nhanh, khiến Hoắc Nghiên bật cười.
Bên phía Tần Lan Nhược cũng đang chật vật.
Là một nhà thiết kế nổi tiếng hiện nay, không ít ngôi sao tìm đến cô ấy để hợp tác. Nhưng Tần Lan Nhược có gia thế giàu có, tính cách kiêu ngạo, mỗi lần thiết kế đều là cô ấy chọn người khác, giờ có cơ hội, bên cạnh cô ấy có rất nhiều người vây quanh.
Giang Lê Thanh đi tới giải vây cho cô ấy.
Tần Lan Nhược kiếm cớ thoát khỏi đám đông, hai người khoác tay nhau tìm một góc không ai làm phiền để ngồi xuống.
"Tề Chiêu không đi cùng chị ạ?"
"Bị đám bạn xấu kéo đi rồi." Tần Lan Nhược bất lực nhếch môi, thấy Giang Lê Thanh đi một mình, cô trêu chọc:
"Hoắc Nghiên đâu? Bị em bỏ rơi rồi à?"
Bị đối phương nhìn thấu khiến Giang Lê Thanh muốn tìm lý do cũng không tìm được:
"Phiền quá, cả đám người tìm anh ấy."
Tần Lan Nhược cười nói:
"Hoắc Nghiên luôn được săn đón trong những buổi tiệc như thế này."
Có người muốn mượn cơ hội để tạo quan hệ; cũng có người muốn làm cha vợ anh, đủ mọi loại người.
"Buổi tiệc này chủ yếu là ông cụ Tô tổ chức cho cháu trai ruột của mình, kéo Hoắc Nghiên đến đây, cũng là muốn anh ấy làm bình phong."
Giang Lê Thanh nghe rất chăm chú, đang định hỏi thêm vài câu thì Tề Chiêu xuất hiện, dẫn Tần Lan Nhược đi.
Cô ngồi tại chỗ, mơ hồ nghe thấy trong cuộc trò chuyện của những người bên cạnh có một cái tên có vẻ quen thuộc, đang định xác nhận thì Trần Bội Nhã gọi đến, có lẽ là chuyện ở phòng thí nghiệm.
Chị Nhã Nhã?
Giang Lê Thanh đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, không để ý đến một bóng người đang tiến về phía mình.
Sân sau rất yên tĩnh, chỉ có điều hơi lạnh, Giang Lê Thanh quấn chặt khăn choàng trên người, kiên nhẫn lắng nghe giọng của Trần Bội Nhã ở đầu dây bên kia, cô cúi thấp cổ, góc mặt nghiêng chìm trong ánh trăng trở nên dịu dàng và tĩnh lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!