Chương 155: Chúc ngủ ngon

Đến khi thành công thoát thân, anh cũng mệt lử.

Lúc đến là Hoắc Nghiên lái xe, Giang Lê Thanh thấy anh hơi có mùi cồn, nghĩ đến lúc nãy Tề Chiêu ép anh uống nửa ly rượu vang đỏ, cuối cùng vẫn làm "tài xế" thay anh.

Hoắc Nghiên ngồi ở ghế phụ, nghĩ đến hai tiếng đồng hồ cô ở trên lầu, anh tùy ý hỏi: "Nãy em nói chuyện gì với Tần Lan Nhược vậy?"

Giang Lê Thanh xác nhận lại một lượt các nút bấm trong xe, sau đó mới khởi động động cơ, vừa lùi xe vừa đáp: "Hỏi làm gì, sợ bọn em nói xấu anh à?"

"Ừ." Hoắc Nghiên nhắm mắt lại: "Phải giữ chút hình tượng trong lòng em chứ."

Xì.

Còn hình tượng gì chứ.

Dù trong lòng có phỉ báng thế nào nhưng nghe anh nói vậy, Giang Lê Thanh vẫn vui vẻ.

"Yên tâm, toàn khen anh thôi."

Hoắc Nghiên cong môi, không hỏi thêm nữa.

Giang Lê Thanh thiết lập xong định vị: "Đến căn hộ của em đi, về trang viên Hoắc xa quá."

Giọng anh khàn khàn:

"Được."

Hoắc Nghiên dựa vào lưng ghế giả vờ ngủ.

Giang Lê Thanh liếc mắt nhìn, thấy trên cổ áo anh có vết nước bọt rõ ràng, nghĩ đến biểu cảm lúng túng của Hoắc Nghiên khi dỗ dành đứa trẻ, cô thấy hơi buồn cười,

"Tảo Tảo theo họ Tần à?"

"Ừ." Hoắc Nghiên nhắm mắt nói: "Gia đình Tề Chiêu thoáng, không để ý đến những lễ nghi rườm rà nên theo họ Tần Lan Nhược."

Hoắc Nghiên như nghĩ đến điều gì, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Một lát sau, anh định giơ tay chạm vào tóc cô, nhưng thấy cô đang tập trung lái xe, cuối cùng anh dừng lại: "Chúng ta không cần học theo họ, mọi thứ đều tùy em."

Giang Lê Thanh hiểu anh đang ám chỉ điều gì, cô lập tức mỉm cười.

"Thực ra nhà có thêm một đứa trẻ cũng khá thú vị." Cô trêu anh: "Đến lúc đó theo họ anh."

Đối với Giang Lê Thanh, chuyện kết hôn hay sinh con đều là tùy duyên.

Cô tận hưởng cảm giác nồng nhiệt lúc yêu đương, cũng sẵn sàng bắt đầu một trải nghiệm mới.

Nghĩ đến cha Giang hiện vẫn đang ở trong viện điều dưỡng, điên điên khùng khùng, nửa sống nửa chết; còn có mẹ Giang mỗi tháng đều đúng hẹn đến tìm cô gây chuyện, nụ cười của Giang Lê Thanh nhạt dần.

"Nếu em có con, em chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt."

Cô sẽ bù đắp cho những thiếu hụt trong tuổi thơ, những mất mát, tặng cho con những điều tốt đẹp nhất trên thế giới.

"Dừng xe đi."

Giang Lê Thanh từ từ tấp xe vào lề đường, khó hiểu nhìn anh.

Hoắc Nghiên kéo phanh tay, tháo dây an toàn, tiến lại gần, dịu dàng nâng mặt cô lên, nụ hôn ướt át hơi nồng mùi rượu rơi xuống môi cô: "Mặc dù nói những điều này còn quá sớm nhưng..." Hoắc Nghiên dừng lại: "Nếu thực sự có ngày đó, anh hy vọng là em muốn, chứ không phải để bù đắp điều gì."

"Giang Lê Thanh." Hoắc Nghiên gọi tên cô, ngữ điệu vừa thân mật, vừa dịu dàng, lại xen chút đau lòng: "Anh hy vọng em là Giang Lê Thanh tuyệt vời nhất, Giang Lê Thanh hạnh phúc nhất, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy, già rồi cũng vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!