Chương 10: Tha thứ cái quần què gì?

Triệu Minh đau đến khom lưng, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Giang Lê Thanh, cô nổi điên gì thế? Cô mau buông tôi ra!"

Nhà họ Triệu cũng không phải người không hiểu lí lẽ, Giang Lê Thanh vừa khóc lóc kể lể bọn họ đều nghe được, rất nhanh đã tìm được điểm mấu chốt.

Cha Triệu nhíu mày:

"Cô bé, mau nói rõ ràng đi, thằng nhóc này đã làm gì?"

Giang Lê Thanh thút thít nói:

"Là lỗi của cháu, là cháu không tốt, Triệu thiếu gia thấy cháu nửa đêm đi một mình nên mới quan tâm cháu, muốn dùng xe máy của cậu ấy để dẫn cháu đi thuê phòng khách sạn, tìm cho cháu một chỗ ở qua đêm. Thấy cháu mặc nhiều đồ, cậu ấy sợ cháu nóng nên còn tốt bụng muốn giúp cháu cởi quần áo nữa…"

Cô nói tiếp:

"Triệu thiếu gia thấy cháu đòi đi một mình, lo lắng cháu gặp nguy hiểm nên mới đuổi theo. Đều tại cháu không hiểu chuyện, làm hại cậu ấy bị tai nạn, té xe gãy chân."

Giang Lê Thanh vừa khóc vừa nói, miêu tả sinh động như thật.

Triệu Minh chú ý tới nét mặt dần dần đen lại của cha anh ta, cũng không lo được nhiều, bèn kéo Giang Lê Thanh một cái, tức giận mắng mỏ cô:

"Giang Lê Thanh, cô đừng có ăn nói linh tinh! Cô nhìn mặt mũi cô xem, tôi mà thèm quấy rối cô chắc?"

Giang Lê Thanh không hề buồn bực, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, tôi vừa xấu vừa nhà quên, đương nhiên không thể lọt vào mắt xanh của Triệu thiếu gian, cho nên là tôi tự mình đa tình, hiểu lầm ý tốt của anh.

Anh biết tôi ở nhà họ Giang sống không tốt, còn giúp tôi chửi cha mắng mẹ tôi để xả giận, là tôi không hiểu chuyện, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đều là lỗi của tôi…Triệu Minh:..."

Không phải chứ…

Khoan đã!

Hình như có gì đó sai sai.

Tuy không thể nói ra được, nhưng Triệu Minh cảm thấy mọi chuyện dần trở nên bất ổn.

Trong lúc đang mải suy nghĩ, anh ta cảm nhận được một ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn về phía anh ta.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Triệu Minh lo sợ nhìn qua, đối đầu với ánh mắt như muốn róc xương của cha mình.

Khóe miệng anh ta hơi giật giật:

"Cha, không phải… cha nghe con giải thích, con không…"

Giám đốc Triệu siết chặt nắm đấm:

"Lúc đó tao đã thấy có gì lạ lạ rồi, đàn ông con trai cao to như mày mà lại có thể bị một cô gái làm cho gãy xương, hóa ra là mày đi đua xe!"

Dù sao Triệu Minh vẫn đang học cấp ba, không dám để cho người nhà biết việc anh ta đi đua xe, cho nên anh ta và đám bạn xấu đã bàn bạc kỹ với nhau, nói với người ngoài là Giang Lê Thanh dùng xe điện đụng anh ta.

Cha Triệu càng nghĩ càng tức giận:

"Mày làm tao mất hết cả thể diện!"

Lời này quen tai ghê ha!

Giang Lê Thanh liếc mắt về phía cha Giang, phát hiện ông ta vẫn đang ngẩn người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!