Sư phụ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Cúp máy xong, tôi định ra ngoài, nhưng khi tắt máy tính, tôi thấy giao diện quản lý livestream vẫn đang nhấp nháy.
Tôi nhấn vào xem, phát hiện có một đống tin nhắn riêng.
Ngoài những fan hối thúc tôi livestream, còn có một cái tên quen thuộc.
Là Thỏ Tơ tằm, người đã từng kết nối trong buổi livestream hôm qua.
"Đại sư ơi, chị có đó không? Giúp em với, gấp lắm rồi!"
"Đại sư có nhận làm riêng không? Giá cả em thương lượng được mà!"
"Đại sư ơi, chị xem tin nhắn của em đi, thật sự có chuyện lớn lắm…"
Á á á á á á á…
Nhìn loạt tin nhắn dài dòng của cô ấy, tôi rơi vào trầm ngâm.
Có thể thấy trạng thái tinh thần của cô ấy khá bất ổn, nói đủ thứ linh tinh mà chẳng có chút thông tin nào hữu ích.
Tôi trả lời ngắn gọn một câu:
"Nói chuyện chính đi."
Cô ấy gần như trả lời ngay lập tức:
"Hu hu hu, cuối cùng đại sư cũng trả lời em rồi!"Là như thế này, người có việc nhờ vả thực ra không phải em, mà là sếp của em.
"Tên thật của Thỏ Tơ tằm là Lý Nghiên. Sau khi nhận được phản hồi từ tôi, cô ấy lái xe đến chỗ hẹn để đón tôi qua. Trên đường đến nhà ông chủ của cô ấy, Lý Nghiên kể rõ tình hình:"Đại sư, thật ra người gặp chuyện không phải ông chủ của em, mà là mẹ ông ấy. Bà cụ đã bảy mươi tuổi rồi, bình thường ăn uống kém lắm, mỗi bữa chỉ ăn được nửa bát là no.
Nhưng dạo gần đây lại kỳ lạ vô cùng, một ngày bà ăn tới mười bữa, mỗi bữa ba bát, ăn khỏe kinh khủng!
"Nói đến đây, Lý Nghiên rùng mình:"Bà ấy bình thường rất hiền lành. Nhưng nghe đâu hôm trước, chỉ vì ông chủ em khuyên bà ăn ít lại mà bà đã cào rách mặt ông ấy, còn chửi rủa rất thô tục nữa!Tôi trầm ngâm:Nên ông chủ của em nghi ngờ bà cụ bị trúng tà?
"Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha. Lý Nghiên gật đầu:"Đúng vậy. Điều kỳ lạ nhất là, lúc chửi người, bà ấy dùng tiếng Quảng Đông, trong khi gia đình ông chủ em đều là người gốc miền Bắc, chẳng ai biết nói tiếng Quảng Đông cả."
Vừa nói chuyện, xe vừa chạy vào một khu biệt thự.
Lý Nghiên lái xe rẽ qua nhiều khúc ngoặt rồi dừng trước cổng một căn biệt thự kiểu Trung Hoa.
Cô ấy dẫn tôi xuống xe và gọi điện báo cho ông chủ. Chỉ một lúc sau, một người đàn ông trung niên hói đầu vội vã dẫn vài người ra đón.
Ông ta bước nhanh, dáng vẻ đầy lo lắng.
"Tiểu Lý, đại sư đâu rồi?"
Lý Nghiên tránh sang một bên, để lộ tôi phía sau:
"Thưa ông chủ, đây là Tân Di Đại sư."
Người đàn ông ngẩn người, ánh mắt lập tức quét từ đầu đến chân tôi.
Sau đó, ông kéo Lý Nghiên ra một góc, hạ giọng nói chuyện.
Tuy họ nói nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe rõ.
"Có phải cô bị lừa không vậy? Một cô gái trẻ thế này sao có thể là đại sư được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!