Chương 40: Tân Di Tập Đặc Biệt 3: Món Hầm Trăm Năm 1

Một tiệm Món hầm trăm năm vừa mới khai trương ở con phố bên cạnh, chỉ sau một tháng đã cướp sạch khách của quán nhà tôi.

Bạn trai tôi, Trình Hạo, tức giận đến mức giữa đêm muốn lẻn sang quán đó để đánh cắp công thức bí truyền, nghi ngờ rằng họ đã bỏ chất cấm vào món ăn.

Năm tháng trước, anh ấy vừa mới phẫu thuật vì gãy xương. Tôi khuyên anh đừng hành động bốc đồng, nhưng anh không chịu nghe...

Từ đêm đó, Trình Hạo mất tích.

Mãi cho đến một tuần sau, tôi nhìn thấy một con ch. ó hoang tha qua đường một khúc xương lớn, trên đó vẫn còn vài chiếc đinh thép...

"Tiểu Chu à, A Hạo ra ngoài đi học vẫn trở về sao?"

Mẹ của Trình Hạo lại gọi điện cho tôi.

Tôi cố gắng kiên nhẫn an ủi bà vài câu, nhưng cuối cùng cũng chịu hết nổi vì bị bà hỏi tới tấp.

"Dì ơi, có khách vào quán rồi ạ. Con xin phép đi làm trước nhé."

Cúp máy, tôi nhìn quanh cửa tiệm trống không, lòng bỗng tràn ngập sự mơ hồ.

Ngồi trước cửa quán, tôi vẫn nghe rõ tiếng rao bán náo nhiệt từ con phố bên kia vọng lại.

"Đặc sản trăm năm, hương vị có một không hai!"

...

Tôi tên là Chu Nhan. Sau khi tốt nghiệp đại học, vì tình hình việc làm quá khó khăn, tôi và bạn trai Trình Hạo quyết định tự mở tiệm để khởi nghiệp.

Qua một quá trình lựa chọn kỹ càng, vay mượn khắp nơi, chúng tôi mới có thể mở được một tiệm nhỏ bán món hầm tại khu phố đắt đỏ này.

Do cả hai đã đi học công thức riêng, món hầm của quán có hương vị rất ổn, khi khai trương làm ăn cũng khá tốt.

Dù lượng khách dần ít đi, nhưng chúng tôi cũng có được một số khách quen.

Thu nhập của tiệm khá ổn định, tôi và Trình Hạo đã tính toán dành dụm thêm một năm nữa rồi tổ chức đám cưới.

Nhưng tất cả thay đổi kể từ một tháng trước.

Ở con phố bên cạnh, một quán bán món hầm khác khai trương với lời quảng cáo rằng nước dùng đã được nấu liên tục suốt trăm năm không ngừng nghỉ!

Ngay khi mở bán, quán đó đã thu hút đông nghịt khách.

Ngay cả những khách quen của chúng tôi cũng bị lôi kéo qua đó.

Tôi và Trình Hạo cải trang thành khách, thử ghé qua đó ăn. Kết quả khiến cả hai sững sờ.

Hương vị món hầm của họ rất đặc biệt, thơm nức. Ăn một miếng mà dư vị còn đọng lại suốt cả đêm.

Chúng tôi liên tục tới đó ăn ba ngày liền.

Đến đêm thứ ba, Trình Hạo đột nhiên bật dậy từ trên giường.

"Không ổn rồi! Chúng ta nghiện món này mất rồi!" Anh vội vàng gọi tôi dậy.

"Anh sẽ báo cảnh sát. Chắc chắn họ cho chất cấm vào món ăn!"

Một số người bán đồ ăn vì muốn tăng hương vị thường sử dụng trái phép những nguyên liệu như nhựa thuốc ph.. iện, điều này là vi phạm pháp luật.

Trình Hạo nghĩ rằng chỉ cần cảnh sát phát hiện chất cấm, quán đó sẽ bị đóng cửa, và quán chúng tôi sẽ hồi sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!