Chương 19: Tân Di 5: Cái Bẫy 3.

Ngồi trên taxi, tôi liếc nhìn dòng bình luận và mỉm cười:

"Mấy thứ tà môn vớ vẩn đó, tôi sẽ đuổi chúng về chỗ của mình."

Bác tài quay đầu nhìn tôi, ngạc nhiên:

"Này cô gái, thu dọn đồ đi, cái gì vừa đ.â. m vào m.ô.n. g tôi thế này?"

Tôi giật mình, vội xin lỗi rồi kéo thanh kiếm gỗ đào chọc vào lưng ông ấy về.

Nửa tiếng sau, taxi dừng trước cổng khu chung cư của Văn Hào.

Từ xa, tôi đã thấy một người đàn ông cao gầy chạy lại.

"Đại sư! Tân Di Đại sư! Cuối cùng cô cũng tới rồi!"

Tôi gật đầu chào rồi hỏi: Nhà anh ở đâu?

Văn Hào không nói nhiều, dẫn tôi nhanh chóng đi vào trong.

Đứng dưới tòa nhà của anh ấy, tôi đột nhiên dừng bước.

Ngẩng đầu lên nhìn, tôi khẽ nhíu mày.

Trong mắt tôi, tòa nhà này từ trên xuống dưới đều ngập tràn âm khí, tà khí ngút trời.

Văn Hào bối rối hỏi:

"Đại sư, có chuyện gì sao?"

Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

"Tòa nhà này không chỉ có một hồn ma..." Tôi nói nửa chừng rồi im lặng, quay lại nhìn cậu.

Ánh mắt tôi quét từ đầu đến chân Văn Hào một lượt.

Chợt hiểu ra điều gì đó, tôi lạnh lùng nói:

"Anh cố tình lừa tôi đến đây đúng không?"

Văn Hào ngơ ngác một lúc, sau đó khí chất thay đổi đột ngột.

Anh ta nhẹ nhàng đẩy gọng kính bằng ngón giữa, nở một nụ cười đầy bí hiểm:

"Đại sư đúng là lợi hại thật. Cô phát hiện ra nhanh hơn tôi nghĩ."

Tôi điềm nhiên đáp:

"À, tôi chỉ giả vờ thử cậu thôi."

Văn Hào: ...

Đồng hồ điểm đúng nửa đêm. Ánh trăng trên bầu trời bị mây đen che khuất hoàn toàn.

Người đàn ông đứng sau lưng tôi đột ngột ra tay, ép tôi lùi vào bên trong tòa nhà.

Ngay khoảnh khắc đó, màn sương đen trong tòa nhà dường như hoá thành thực thể.

Những làn sương đen bò men theo các góc tường như những con rắn, trườn lên tay chân tôi, siết chặt cơ thể tôi lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!