Ta cũng chẳng rõ tại sao, chỉ là đột nhiên rất muốn ăn chút gì đó ngọt, có lẽ bởi vì 15 năm qua, ta sống thật sự quá khổ.
Sắc mặt bà lập tức trầm xuống:
"Ăn ăn ăn, ăn gì mà ăn? Mày đúng là đồ đòi nợ, tiền thuốc tao còn phải đi vay, lấy đâu ra tiền mua kẹo cho mày ăn!"
Ta quay người chạy nhanh về hướng làng, nước mắt chẳng biết từ khi nào đã đầy trên mặt.
Ta phải chạy nhanh hơn, phải mua rượu về trước khi lũ trẻ trong làng thức dậy, nếu gặp phải chúng trên đường, thể nào cũng bị đánh.
Vừa chạy vừa lau nước mắt, trong lòng đã bắt đầu tin vài phần lời nhân ngư nói.
Nếu ta thật sự là nhân ngư, cũng không tệ đâu.
Nghe nói nhân ngư sống tận đáy biển, đói thì bắt cá ăn, không ai đánh họ, cũng không có chuyện làm mãi không hết việc.
Quan trọng nhất là, ta sẽ không bị gọi là "cóc tinh" nữa.
Dù có là nhân ngư xấu nhất, chỉ cần đẹp hơn bây giờ một chút thôi cũng được.
"Lưu Ly đến đấy à?"
Hôm nay mở cửa quán rượu là Tống Thanh Trúc, ông ta là tiên sinh dạy học trong thôn chúng ta, tính tình ôn hòa lễ độ, là người tốt nhất với ta trong cả thôn.
Quán rượu này là do mẹ ông, Tống Đại Nương mở, thỉnh thoảng ông cũng giúp mẹ làm việc.
"Tiên sinh! Hôm nay người không đến trường dạy học ạ?"
Tống Thanh Trúc nở một nụ cười vô cùng hiền hòa:
"Hôm nay trường được nghỉ, ngươi ăn sáng chưa? Mẹ ta hôm nay làm bánh bao."
Nói xong, Tống Thanh Trúc quay vào nhà bưng ra một đĩa bánh bao, nhất định phải đưa cho ta, ta vội vàng giơ tay lên đẩy:
"Người cứ để lại mà ăn ạ!"
Gia cảnh Tống tiên sinh không được tốt, bánh bao này cũng không phải ngày nào cũng có, ta thật sự ngại nhận.
"Keng!"
Trong lúc giằng co, vỏ sò màu hồng phấn trong lòng ta rơi xuống đất, nảy lên hai cái rồi đập vào chân Tống tiên sinh.
Ta cúi xuống nhặt, ông lại biến sắc:
"Lưu Ly! Cẩn thận!"
"Vỏ sò đó có độc, là kịch độc!"
Ta cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp mạnh một cái, đầu óc cũng trống rỗng trong giây lát.
Có độc? Kịch độc?
Sao lại thế được? Hôm qua hắn nói cách làm cho dầu nhân ngư trở nên tốt hơn là thật, hắn còn nói trúng việc ta sống trong sợ hãi từ nhỏ...
Đúng rồi, hắn, hắn, hắn là một nhân ngư!
Tống tiên sinh là người ta tin tưởng nhất, cũng là người duy nhất trong thôn gọi tên ta.
Người khác gọi ta là "con cóc tinh", cha mẹ gọi ta là "con bé xấu xí", chỉ có Tống tiên sinh, sẽ gọi tên ta, Tống Lưu Ly.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!