Lý Thiết Trạch và những người khác hiến tế bao nhiêu, cuối cùng người chịu trừng phạt, chỉ có chính họ.
Vì trận tuyết này, trong cung điện lại tổ chức thêm không ít yến tiệc.
Các quý tộc lần đầu tiên mặc áo khoác da dày dặn xinh đẹp, đều không kìm được mà so sánh khoe khoang với nhau.
Trong cửa nhà giàu rượu thịt thối, ngoài đường người c.h.ế. t cóng.
Nguyệt Lượng thần có lẽ cũng ý thức được trận tuyết lớn này đã trở thành món đồ chơi mà ông ta tặng cho quốc vương. Thế là nhiệt độ tăng lên, băng tuyết tan chảy, trên trời bắt đầu mưa phùn lất phất.
Trận mưa này kéo dài suốt ba ngày, tường vách đều bắt đầu mốc meo.
Thương Bắc Tinh và Lý Thiết Trạch kêu khổ không ngừng, ta lại thoải mái vô cùng.
Trong không khí tràn ngập hơi nước dày đặc, thời tiết này, đối với Nhân Ngư mà nói là thoải mái nhất.
Trời mưa, trên đường không có mấy người qua lại.
Nước mưa rơi trên phiến đá xanh, phát ra tiếng lộp độp.
Thương Bắc Tinh và ta vai kề vai bước đi trên đường, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Phía thượng nguồn Nguyệt Lượng giang có một con đê, chúng ta vừa mới từ đó xuống.
Mực nước trước đê, đã vượt quá giới hạn báo động từ lâu, trông như sắp vỡ đê đến nơi rồi.
Ta và Thương Bắc Tinh gõ cửa từng nhà, những người mở cửa ban đầu còn rất mất kiên nhẫn, khi nghe nói Nguyệt Lượng Giang sắp vỡ đê, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
"Nhanh lên, chạy về phía đông thành, bên đó địa thế cao!"
"Tháp chuông, đến tháp chuông!"
"Đến vương cung cũng được!"
Người lanh lợi bế con chạy trước, có những gia đình nghèo khó, lại hận không thể vác toàn bộ gia sản trên người, ngay cả nồi niêu xoong chảo cũng không nỡ bỏ.
Ta không ngăn cản họ, vì ngăn cản cũng vô ích.
Đối với người nghèo, mạng người ngược lại là thứ rẻ mạt nhất.
Phía tây thành hầu hết là nhà nghèo, địa thế cũng thấp nhất.
Mưa ba ngày, trên đường đã toàn là nước đọng, không ít nhà ngay cả mái nhà cũng bị dột.
Một cái sân không lớn đứng đầy trẻ con, đứa nhỏ nhất vừa mới tập đi, đứa lớn nhất, trông cũng xấp xỉ tuổi Lý Thiết Trạch.
Trên người chúng đeo đầy đồ đạc, vẫn không chịu rời khỏi nhà.
Một bà lão đang vất vả từ trong nhà khuân bàn ra ngoài.
"Bà ơi, sắp vỡ đê rồi, đồ đạc quan trọng hay tiền bạc quan trọng!"
Bà lão không nghe lời ta, vẫn cố chấp ôm chặt cái bàn không buông.
"Đây là khi ông nhà ta còn sống, tự tay lên núi đốn cây làm đó.
"Từng viên gạch viên ngói trong nhà đều là tâm huyết của ông ấy, ta không thể bỏ được."
Thương Bắc Tinh còn muốn khuyên nữa, ta lại buông tay gật đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!