Chương 3: (Vô Đề)

Mùi tanh m.á. u tan biến, thay vào đó là một mùi hương nồng nàn tràn ngập khắp gian phòng.

Nồng đậm, ngọt ngào, ngửi vào khiến người ta như ngồi trên mây, tay chân cũng dường như nhẹ bẫng.

Là dầu cá thượng hạng! Đây chính là mùi của dầu cá thượng hạng!

Ta trợn tròn mắt nhìn nồi dầu cá đang sắp đông lại thành khối, nhìn một lúc rồi lấy tay che miệng cười, cười rồi lại bật khóc.

Tốt quá rồi! Ta không bị phạt nữa rồi!

Ta luống cuống nhóm lại bếp lửa, bắt đầu đun tiếp nồi dầu cá.

"Sao nào, ta không lừa ngươi đúng chứ?" Người ngư trong lồng lại lên tiếng: "Ngày mai là đêm trăng tròn rồi, ngươi thật sự không muốn nhìn thử dáng vẻ mình khi hóa thành nhân ngư sao?"

"Ta nghĩ, sau khi giải độc, ngươi nhất định sẽ rất xinh đẹp."

Xinh đẹp?

Ta sẽ trở nên rất xinh đẹp sao?

Ta đặt tay lên trái tim đang đập loạn, bất giác bước đến gần nhân ngư.

Hắn tựa lười biếng vào thành lồng, trên mặt chẳng hề có vẻ hoảng loạn hay sợ hãi vì bị bắt. Hắn nhặt một chiếc vỏ sò trong lồng đưa cho ta:

"Cho ngươi, ta bắt được nó dưới biển trước khi bị bắt."

"Ta không nhìn lầm đâu, nếu ngươi hóa thành nhân ngư, mấy cô nương đẹp nhất thị trấn cũng phải tự ti mà chạy mất."

Ta như bị trúng bùa, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đưa tay nhận lấy vỏ sò, nâng trong lòng bàn tay.

Chiếc vỏ cũng chỉ to bằng bàn tay, màu hồng trắng hiếm thấy, dưới ánh nến phát ra ánh sáng lung linh, đẹp vô cùng.

Ta nắm chặt vỏ sò, trong tai lại vang lên lời cha mẹ răn dạy:

"Nhân ngư là loài sinh vật xảo quyệt nhất trên đời, chúng có mối thù khắc cốt ghi tâm với loài người, mày ở nhà làm việc, tuyệt đối đừng nói chuyện với nhân ngư."

Do dự mãi, ta ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào nhân ngư này:

"Ngươi nói ta cũng là nhân ngư, vậy tại sao cha mẹ ta không g.i.ế. c ta rồi đem bán? Cha ta vốn là một thợ săn nhân ngư cơ mà."

Người ngư mỉm cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng, đẹp như dải ngân hà trên trời. Hắn thật sự rất đẹp, là nhân ngư đẹp nhất mà ta từng thấy.

"Bởi vì cha ngươi không chỉ là thợ săn nhân ngư, mà còn là một người nuôi nhân ngư."

"Nhân ngư cái vào đêm trăng tròn, sau khi uống dịch thổ mao thảo, có thể hóa thành người."

"Người nuôi nhân ngư thường nhân cơ hội này ép buộc họ... khụ khụ, một số nhân ngư cái sẽ mang thai là vì thế."

"Những đứa trẻ sinh ra giữa người và nhân ngư, khi chào đời toàn thân đã phủ đầy vảy cá, nhưng phải nuôi đến năm 15 tuổi mới mọc đuôi cá."

"Để đuôi cá phát triển tốt hơn, mỡ dày hơn, những ngư hài ấy, từ nhỏ đã sống trong đủ loại sợ hãi."

"Rầm!"

Ta vội vàng nhặt vỏ sò rơi dưới đất, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng, ngay cả nồi dầu cá đang nấu cũng chẳng kịp trông nom.

Ánh trăng chiếu xuống sân nhỏ yên tĩnh, vài đóa hoa nguyệt lam tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, trông thật yên bình và dịu dàng.

Ta ôm tay ngồi trên bậc thềm, chỉ cảm thấy trái tim nặng trĩu rơi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!