Lý Thiết Trạch ngẩn người, một lúc sau mới ngập ngừng gật đầu.
Buổi tối ta nằm trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, trằn trọc mãi không ngủ được.
Hạn hán mới bắt đầu, lương thực tuy thiếu thốn, nhưng vẫn có thể tạm thời duy trì cân bằng.
Nhưng nếu hạn hán kéo dài, vậy Nguyệt Lượng Thành này, e rằng sẽ biến thành địa ngục trần gian.
Không được, ta và Thương Bắc Tinh, vẫn phải tìm cách ra khỏi thành.
"Xào xạc."
Ta cảnh giác ngồi dậy, trong đêm tĩnh mịch, âm thanh từ mái nhà và hành lang truyền đến đặc biệt rõ ràng.
Ta mặc quần áo chỉnh tề đến bên cửa, đột nhiên mở cửa ra, bị vô số bóng đen dày đặc trên hành lang làm giật mình.
"Lưu Ly! Đừng mở cửa, mau vào trong!"
Ta nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Mấy con chuột béo múp đen sì men theo khe cửa chui vào, ngày càng có nhiều chuột tràn vào như thủy triều, chặn kín cả cửa phòng.
"Cút đi!"
Ta đá văng mấy con chuột, nhưng càng có nhiều chuột men theo váy ta leo lên người.
Đợi ta cuống cuồng gạt hết chuột trên người xuống, trong phòng đã tràn ngập vô số chuột.
"Bốp!"
Thương Bắc Tinh mở cửa, ném ra ngoài hai cái bánh bao.
Đám chuột điên cuồng lao vào bánh bao, ta thừa cơ chạy vào phòng hắn.
"Má ơi, ở đâu ra mà lắm chuột thế!"
Lý Thiết Trạch ôm chân co rúm lại ở góc giường, thấy ta đóng cửa vào phòng, Thương Bắc Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Ba người chúng ta ngồi cạnh nhau trên giường, lắng nghe tiếng chuột kêu chi chít khi chúng di chuyển.
Trên mái nhà thỉnh thoảng lại có bụi rơi xuống, ta im lặng lấy từ trong tủ ra chiếc mũ trùm đầu đội vào.
Bên ngoài không ngừng có tiếng kêu cứu truyền đến, ta còn nghe thấy tiếng gỗ bị gặm nhấm.
Gỗ này mỏng manh lắm, cứ gặm thế này, chẳng mấy chốc mà cửa sẽ thủng mất.
"Rắc!"
Ba người chúng ta đồng loạt ngẩng đầu lên, cửa gỗ chưa thủng, cửa sổ đã không chịu được nữa rồi.
Từng con chuột chui vào từ lỗ thủng bị gặm nhấm, chẳng mấy chốc, cái lỗ ban đầu chỉ to bằng nắm tay đã biến thành to bằng đầu người.
"Chỗ này không thể ở được nữa, chạy ra ngoài!"
Thương Bắc Tinh kéo ta và Lý Thiết Trạch xông ra ngoài, ba người chúng ta liều mạng chạy về phía Vương Cung.
Trên mặt đất đầy chuột, đen nghịt một mảng, căn bản không có chỗ đặt chân.
Ta đi trên đường cảm thấy như mình đang giẫm lên một tấm thảm đen dày cộp, tấm thảm này lại còn không ngừng ngọ nguậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!