Chương 25: Nguyệt Thần

Nguyệt Thần bất mãn sự hôn dung tàn bạo của quốc vương, giáng xuống bảy loại thiên tai.

Nước sông biến đen, mùa màng khô héo.

Vạn chuột vào thành, ôn dịch hoành hành.

Cuối cùng, Nguyệt Thần hiển linh, cao cao tại thượng chất vấn quốc vương: "Ngươi, biết sai chưa?"

Ta vả cho hắn một bạt tai như trời giáng: "Sai cái con mẹ ngươi! Quốc vương vô sự, nhưng dân đen c.h.ế. t một nửa rồi!"

***

"Xuân Nhi! Mau chạy đi!"

"Á!"

Một cô bé chừng mười hai mười ba tuổi đột nhiên từ góc phố lao ra, đ.â. m sầm vào n.g.ự. c ta rồi ngã ngồi xuống đất.

Con bé hoảng hốt bò dậy định tiếp tục chạy, nhưng cánh tay lại bị một gã đàn ông cao lớn vạm vỡ túm lấy.

Gã ta xách bổng con bé lên như xách gà, con bé vô vọng giãy giụa chân trên không trung, vẫn bị gã ta giữ chặt trong tay.

Gã đàn ông lộ vẻ không đành lòng, đặt con bé xuống đất, thở dài:

"Xuân Nhi, đừng trách chúng ta, ai bảo con bị chọn trúng chứ..."

Con bé nước mắt giàn giụa, khóc nấc lên:

"Lý đại thúc! Xin thúc đó! Ta không muốn làm vật tế, ta không muốn chết!"

Ta và bạn ta là Thương Bắc Tinh kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy nơi này không chỉ tên quái lạ, mà người cũng quái lạ.

Đây là một thành vô cùng lớn, một thành trì là một quốc gia, tên là Nguyệt Lượng Quốc.

Thành này có những bức tường thành cao lớn uy nghi, vừa vào cửa, đã có thể nhìn thấy một pho tượng dát vàng lấp lánh.

Pho tượng cao tới hơn chục mét, toàn thân đều được làm bằng vàng ròng.

Pho tượng là hình một người đàn ông giơ cao quyền trượng mặt trăng, trên quyền trượng còn khảm một viên đá mặt trăng to bằng nắm tay.

Viên đá mặt trăng tỏa ra ánh bạc chói lóa, như ánh trăng rọi xuống mặt hồ gợn sóng.

Thương Bắc Tinh nói, một mẩu đá mặt trăng nhỏ bằng móng tay, cũng đáng giá ngàn vàng, cho nên hai chúng ta vừa vào thành, đã bị viên đá mặt trăng khổng lồ này làm cho lóa mắt.

Ta vốn tưởng rằng Nguyệt Lượng Quốc này giàu nứt đố đổ vách, nhưng đi được vài bước, mới phát hiện trong thành chỗ nào cũng rách nát.

Dân chúng trong thành đều mang vẻ mặt xanh xao vàng vọt, rõ ràng là đường phố tấp nập người qua lại, lại có một loại tĩnh lặng quỷ dị.

"Cha, xin cha thả Xuân Nhi ra đi!"

Cậu bé vừa nãy kêu la cũng thở hồng hộc chạy tới, cậu chừng mười ba mười bốn tuổi, tướng mạo tuấn tú, nhưng gầy đến đáng sợ.

Gã đàn ông cao lớn không để ý đến cậu, vẫn lôi Xuân Nhi đi.

Cậu bé đứng ở đầu phố nhìn theo bóng lưng họ rời đi, đột nhiên quay người chạy về phía ta, cắn một phát vào cổ tay ta.

"Ái da! Mau nhả ra!"

Ta và Thương Bắc Tinh đều bị biến cố này làm cho kinh ngạc, cậu bé cắn c.h.ặ. t t.a. y ta, mặt bị Thương Bắc Tinh kéo biến dạng cũng không chịu nhả ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!