Chương 23: Làng búp bê 7

"Thôi vậy, còn chưa biết con rối này dùng được bao lâu nữa, hay là cứ gọi là Xuân Nương đi."

Nghe thấy hai chữ Xuân Nương, ánh mắt Lưu Mai tối sầm lại, trên mặt thoáng qua một tia hận ý.

"Lưu Ly, Lưu Ly ta về rồi đây!"

Cửa viện bị đẩy ra, Thương Bắc Tinh bụi bặm xông vào, chạy thẳng đến phòng ta.

Hắn gõ cửa hồi lâu, mới phát hiện ra mấy người chúng ta đang đứng trước cửa phòng Trương Cường.

Lưu Mai vội vàng nghênh đón, nhanh chóng đi đến trước mặt Thương Bắc Tinh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn:

"Cô nương Tống tối hôm qua đã ra ngoài rồi, nói là đi tìm ngươi, hai người không gặp nhau sao?"

Lần này đến lượt Thương Bắc Tinh kinh ngạc:

"Nàng ấy đi tìm ta?"

"Ôi chao nàng ấy đó, thật là, thật là không nghe lời mà!"

Oán trách xong, Thương Bắc Tinh quay đầu bỏ đi, Lưu Mai đi theo phía sau gọi:

"Thương công tử, nhìn ngươi mồ hôi nhễ nhại kìa, uống một ly nước rồi đi nhé?"

Thương Bắc Tinh khoát tay áo, sải bước bỏ đi, đến và đi như gió, cả quá trình ngay cả một ánh mắt cũng không cho ta.

Ta đứng ở một bên, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

"Xuân Nương, về phòng."

Vừa dứt lời, ta đã không tự chủ được mà nhấc chân đi theo hắn về phòng.

"Rầm!"

Cánh cửa lớn phía sau đóng sầm lại, nghĩ đến những con búp bê rách nát bị Trương Cường ném ra khỏi phòng, trái tim ta rơi xuống vực sâu.

Ta dùng hết sức lực toàn thân, nhưng vẫn không thể động đậy được dù chỉ là một ngón tay.

Trương Cường hài lòng vươn tay sờ lên mặt ta, ngữ khí dịu dàng quyến luyến:

"Xuân Nương, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng."

Cứu ta?

"Xuân Nương, nằm lên giường đi."

Ta cứng đờ người bước về phía giường, trong lòng nóng như lửa đốt, mắng tổ tông mười tám đời nhà mình một lượt.

Hận mình ngu ngốc, tự cho là đúng, sơ ý khinh địch; cũng hận Thương Bắc Tinh không nhận ra ta, mặc dù dáng vẻ này của ta, ngay cả ta cũng không nhận ra mình.

"Xuân Nương, cởi áo ngoài ra."

Rất nhanh, trên người ta chỉ còn lại một chiếc yếm lụa mỏng manh và tiết khố.

Ta chỉ có thể tự an ủi mình, đây không phải là thân thể của ta, thân thể của ta bị bọc trong một đống thịt vụn, Trương Cường nhìn thấy là đống thịt vụn này.

Trương Cường lấy ra một chiếc hộp gỗ từ trong tủ, mở hộp ra, lại là một bộ kim châm nhỏ lấp lánh ánh bạc.

Cây kim đầu tiên đ.â. m vào n.g.ự. c ta, tiếp theo là cây kim thứ hai, cây kim thứ ba, rất nhanh, ta đã bị đ.â. m thành một con nhím.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!