Chương 17: Làng búp bê 1

Trong trấn này, mọi nhà trong làng đều có búp bê hình người.

Những con búp bê này có ngoại hình giống thật, công năng đa dạng, biết nấu cơm, biết dọn dẹp vệ sinh, còn biết làm đủ mọi việc.

Cho đến một ngày, có một con búp bê mang thai.

***

"Bốp!"

"Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ gà mái không biết đẻ! Nuôi búp bê còn hơn nuôi cái đồ xấu xí như mày!"

Một người đàn ông vạm vỡ tát mạnh vào mặt người phụ nữ nhỏ nhắn, khiến nàng xoay một vòng rồi ngã mạnh xuống đất.

Sau khi đánh người xong, người đàn ông ném mạnh con búp bê trần truồng trong tay xuống đất.

Đầu con búp bê lăn đến trước mặt ta, đôi mắt hạnh xinh đẹp trống rỗng và vô hồn.

Đây là một con búp bê rất đẹp, đường nét tinh xảo, môi đỏ mũi dọc dừa, tóc đen như thác, dù cơ thể nó tàn tạ, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra dáng người yêu kiều, đường cong hoàn mỹ.

"Phì!"

"Còn nói mày là người làm búp bê giỏi nhất vùng này! Lão đây đúng là bị mày lừa rồi!"

"Con búp bê này chẳng bền gì cả, mày làm lại một con đi, nhớ đấy, n.g.ự. c phải làm to hơn!"

Người đàn ông bĩu môi khinh bỉ, quay người về nhà, vừa bước được một bước lại quay lại ném thêm một câu:

"Làm không xong thì đừng có ăn cơm!"

Nói xong, hắn ta phủi phủi quần áo rồi về phòng, chỉ để lại người phụ nữ ngồi trên đất ôm mặt, không nói một lời.

Ta thở dài, tiến lên đỡ người dậy: "Lưu Mai tỷ, tỷ không sao chứ?"

Ta và bạn là Thương Bắc Tinh bị mất tiền, để kiếm lộ phí, chúng ta làm thuê ở thị trấn này.

Nhà Lưu Mai tỷ có hai phòng trống cho thuê, giá cả rẻ hơn nhà khác, nên chúng ta đã thuê ở.

"Để các người chê cười rồi, tướng công ta không phải người xấu, chỉ là hơi nóng tính thôi."

Lưu Mai xoa xoa khuôn mặt sưng tấy, ngồi dậy, không thèm nhìn ta, cúi xuống nhặt con búp bê bị ném vỡ trên đất.

Đùi con búp bê bị bẻ thành một tư thế kỳ dị, trên người đầy vết cào và vết cắn, trên lưng trắng nõn còn bị d.a. o rạch nhiều đường, lộ ra vật liệu màu đỏ bên trong.

Ta lén nhìn mấy lần, thứ màu đỏ đó có chất liệu rất kỳ lạ, không giống bông cũng không giống bùn, mà giống như một cục thịt.

Thịt?

Ta buồn cười vì suy đoán của mình, bây giờ thời tiết nóng nực, nếu bên trong những con búp bê này đều làm bằng thịt, chắc hẳn đã thối rữa bốc mùi từ lâu rồi.

"Tống muội tử, ta phải đi làm đây."

Lưu Mai cúi đầu đứng trước mặt ta, mắt nhìn chằm chằm vào đầu búp bê ta đang cầm trên tay.

"A? Ồ, của tỷ đây."

Ta giật mình bừng tỉnh, đưa đầu búp bê vừa nhặt được cho tỷ ấy, Lưu Mai đưa tay nhận lấy rồi quay người vào nhà, còn đóng cả cửa và cửa sổ lại.

Đôi phu phụ này, có chút kỳ quái...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!