Ta không quan tâm đến cái c.h.ế. t của Chu Hào, nhưng quan tâm đến Thương Bắc Tinh.
"Đó là Thần Chú Nữ, không thể thả ra được!"
Chu Hào tiến lên ôm lấy cẳng chân ta, bị ta đá ngã xuống đất, nếu không phải hắn, sao ta lại bị bọn họ uy hiếp!
Tiểu Thất khống chế Thương Bắc Tinh, ta áp giải Liễu Đào, bốn người chúng ta đối đầu nhau dần dần đi ra khỏi ngục tối.
Chu Hào cứ lải nhải bên cạnh ta, bảo ta nhất quyết không được thả Liễu Đào bọn họ đi.
"Đó là Thần Chú Nữ! Nếu ngươi thả bọn họ đi, toàn bộ dân chúng trong thành sẽ xong đời!"
Ta lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn:
"Toàn bộ dân chúng trong thành thì có liên quan gì đến ta?
"Ta chỉ quen biết Thương Bắc Tinh."
Hơn nữa, ta liếc nhìn mặt đất, đám chuột mang theo ôn dịch đã sớm chạy ra khỏi ngục tối rồi.
Thương Bắc Tinh không nói gì, mắt rưng rưng nhìn ta, vẻ mặt cảm động muốn chết.
"Ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, nếu không ta sẽ g.i.ế. c hắn!"
"Ngươi dám g.i.ế. c hắn, ta sẽ đ.â. m c.h.ế. t A tỷ của ngươi!"
"Ngươi thả A tỷ của ta ra!"
"Ngươi thả Thương Bắc Tinh ra!"
Ta và Tiểu Thất trừng mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.
Đối đầu một lúc lâu, Thương Bắc Tinh yếu ớt nói:
"Hay là, chúng ta rời khỏi thành này trước đi? Đợi lát nữa đại vu sư và đội thị vệ đến, chúng ta ai cũng không thoát được đâu."
Trên đường phố đâu đâu cũng có chuột, trên mái nhà, chân tường, còn có giữa đường. Đợi chúng ta vừa rời đi, ôn dịch khủng khiếp sẽ lập tức lan tràn khắp thành, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Thần Chú Nữ thích chế tạo ôn dịch và bệnh tật, cả đời họ đều nghiên cứu hắc vu thuật, cố gắng dùng t.h. i t.h. ể chế tạo ra bệnh truyền nhiễm đáng sợ nhất.
Họ hấp thu sức mạnh từ sự sợ hãi, đau khổ, tức giận, buồn bã của con người, lấy tất cả cảm xúc tiêu cực của con người làm thức ăn.
Đây cũng là lý do tại sao mọi người vừa nghe đến Thần Chú Nữ, liền biến thành chim sợ cành cong.
Thái độ của mỗi quốc gia đối với Thần Chú Nữ đều giống nhau, thà g.i.ế. c nhầm, còn hơn bỏ sót.
Miệng ta nói không quan tâm, nhưng trong lòng lại dâng lên vài phần cảm giác kỳ lạ, có tự trách, áy náy, chột dạ, còn có một chút khó chịu. Tuy rằng ta không thích loài người, nhưng cũng không muốn nhìn họ cứ như vậy vô tội mà c.h.ế. t đi.
Ngục tối ở phía tây của trấn, mấy người chúng ta nhanh chân, rất nhanh đã đến chân tường thành.
Chân tường cũng vây quanh bởi rất nhiều chuột, đám chuột này men theo tường thành leo lên một lúc, nhưng dường như bị một lớp kết giới vô hình chặn lại, leo thế nào cũng không leo ra được.
Sắc mặt Liễu Đào thay đổi: "Không hay rồi, đây là kết giới do đại vu sư bố trí!"
"Rắc!"
Trên cổ tay Tiểu Thất có thêm một chiếc còng sắt, nàng ta cũng lập tức từ trên không trung rơi xuống đất.
Thương Bắc Tinh ra vẻ bảnh bao vuốt tóc: "Ha ha, không ngờ tới chứ, âm mưu của các người đã sớm bị ta nhìn thấu rồi!!!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!