Chương 13: Thần Chú Nữ

Thấy ta không động đậy, Thương Bắc Tinh sắp phát điên lên rồi, ta sờ mũi có chút chột dạ:

"Nhìn ta làm gì, ta đâu phải người, các người ngày nào cũng muốn lột da moi vảy ta, còn muốn lấy dầu của ta làm đèn.

"Bây giờ xảy ra chuyện, chẳng lẽ muốn ta ra cứu thế giới?

"Ta không phải người một nhà với các người, đừng nhìn ta."

"Ha ha ha ha, ta còn thắc mắc sao muội muội lại xinh đẹp như vậy, hóa ra là nhân ngư!"

Liễu Đào cười duyên bước lên, đưa tay khoác lấy cánh tay ta:

"Đám người này xấu xa lắm, người cùng tộc thì bận rộn đấu đá lẫn nhau, không phải người cùng tộc của họ thì sẽ bị giết, thật sự không đáng để cứu giúp."

Ta gật đầu đồng tình: "Ngươi nói quá đúng!"

"Bốp!"

Chưa đợi Liễu Đào nói câu tiếp theo, ta đã nhanh chóng cúi xuống nhặt sợi xích sắt trên mặt đất khóa vào cổ tay nàng ta.

Tuy rằng ta không thích loài người, nhưng ta càng không thích Thần Chú Nữ.

Bọn họ thích nghiên cứu hắc vu thuật, dùng vô số người và động vật làm vật thí nghiệm. Nếu Thần Chú Nữ sống lại, thì cả đại lục sẽ chìm trong m.á. u tanh.

Mà ta tạm thời, vẫn chưa có ý định trở về biển.

Sắc mặt Liễu Đào thay đổi, hướng về phía cô bé lơ lửng trên không trung kêu thảm thiết:

"Tiểu Thất, cứu ta!!!"

Thần Chú Nữ tuy lợi hại, nhưng điểm yếu lại rất rõ ràng. Bọn họ sợ tất cả đồ sắt, chỉ cần bị xích sắt khóa lại, toàn thân hắc vu thuật sẽ không thể thi triển.

Ta bình tĩnh lại, phát hiện tình hình không tệ như chúng ta tưởng tượng.

Những người phụ nữ trong phòng giam này đều đã hôn mê, chỉ có Liễu Đào và cô bé kia còn tỉnh.

Nói cách khác, Thần Chú Nữ chỉ có hai người bọn họ, hai đấu hai, ta lập tức không còn hoảng sợ nữa.

"Thương Bắc Tinh, ta đã giải quyết một người rồi, người còn lại giao cho ngươi!"

Ta trốn ra sau lưng Thương Bắc Tinh, đám chuột kêu chi chít lao về phía ta, liền dồn hết lên người Thương Bắc Tinh, nhìn qua hắn giống như mặc một chiếc áo khoác lông.

"Mẹ kiếp!

"Tống Lưu Ly ta đánh giá thấp ngươi rồi!"

Thương Bắc Tinh chật vật hất đám chuột trên người xuống, tóc bị chuột cào thành tổ quạ.

Ta trốn sau lưng hắn dùng gậy ra sức chọc vào đám chuột, Thương Bắc Tinh bị ta chọc cho kêu thảm thiết liên tục:

"Tống Lưu Ly ngươi ra tay nhẹ một chút! Ngươi có phải đang trả thù riêng không vậy!"

"Ối chà, đâu ra nhiều chuột thế này!

"Ối chà, các người muốn vượt ngục à!"

Trên hành lang mờ tối lại có một người đi tới, ta nhìn theo tiếng, hóa ra là Chu Hào, người đã tống ta vào nhà giam này.

Tuy rằng ta rất muốn đánh cho hắn một trận, nhưng bây giờ không phải lúc báo thù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!