Chương 1: (Vô Đề)

Trên thớt đặt những miếng thịt nhân ngư đã được chặt sẵn, da cá đã bị lột sạch, chỉ còn lại mỡ trắng và thịt cá đỏ tươi.

Ta đứng trước bếp lò, cẩn thận dùng d.a. o nhỏ tách thịt cá và dầu cá ra.

Nấu dầu nhân ngư là một kỹ thuật khó, nếu cắt dày, dầu sẽ lẫn thịt cá đỏ, dầu nấu ra sẽ có màu vàng, khi đốt sẽ có mùi tanh hôi, nhưng nếu cắt mỏng, sẽ lãng phí dầu cá.

Đèn giao nhân làm từ dầu nhân ngư là món đồ được giới quý tộc yêu thích nhất, một chiếc đèn giao nhân nhỏ xíu cũng có giá lên đến hàng trăm lượng vàng.

Mỗi lần nấu xong dầu nhân ngư, cha ta sẽ xem xét phần thịt cá còn lại.

Nếu phát hiện ta cắt không sạch, cha sẽ ngồi xổm xuống lặng lẽ lau nước mắt, còn mẹ ta thì gào khóc thảm thiết bên cạnh.

Bà khóc than số mình khổ, khóc cho đứa con trai chưa ra đời, khóc vì có lỗi với tổ tiên nhà họ Tống.

Đợi họ khóc xong, sẽ bắt đầu dạy dỗ ta, đó là khoảng thời gian ta sợ hãi và tuyệt vọng nhất.

Mặc dù cha ta là người đánh cá giỏi nhất cả thôn, nhưng nhà ta vẫn rất nghèo.

Quan phủ cấm dân thường mua bán các sản phẩm từ nhân ngư, dầu nhân ngư chúng ta nấu ra, da nhân ngư đã lột, và những chiếc vảy cá vàng óng ánh kia, đều do Huyện Thái gia phái người đến thu mua thống nhất.

Một thùng dầu nhân ngư nặng một cân, nghe nói ở kinh đô Thượng Kinh, có thể bán được 100 lượng vàng. Nhưng Huyện Thái gia thu mua từ chúng ta chỉ với giá một lượng vàng. Dù vậy, thôn chúng ta vẫn là thôn giàu có nhất trong vùng.

Tất cả các cô gái đều muốn gả về thôn chúng ta, dù sao thì những gia đình nông dân bình thường, cả nhà mấy người thắt lưng buộc bụng, tiết kiệm chi tiêu cả năm cũng không dành dụm được nửa lượng vàng.

Vì vậy, đây cũng là nguyên nhân khiến mẹ ta ngày nào cũng cau mày.

Mẹ gả cho cha ta đã 18 năm, mà vẫn chưa sinh được một mụn con trai nào.

Bà mối trong thôn tháng nào cũng đến nhà ta, ngay trước mặt mẹ ta, nói nên để cha ta đổi một nương tử biết đẻ. Cha ta luôn lắc đầu từ chối, nói cha chỉ yêu một mình mẹ ta.

Cha đưa mẹ ta đến huyện thành khám vu y, vu y nói, cơ thể mẹ ta không có vấn đề gì, chỉ cần dùng thuốc điều dưỡng cẩn thận, trong vòng ba năm nhất định sẽ sinh được con trai.

Cha mẹ ta nghe vậy, vui mừng khôn xiết. Chỉ là thuốc của vu y, thật sự quá đắt. Đắt đến nỗi cha ta lấy hết số bạc dành dụm trong nhà ra cũng không đủ, còn nợ nần chồng chất trong thôn.

Nhưng cha mẹ ta nói, chỉ cần sinh được con trai, bán m.á. u bán thịt cũng đáng.

Không có con trai, dù họ c.h.ế. t đi, cũng không có mặt mũi nào gặp tổ tiên.

"Hừ ~"

Trong gian bếp chật hẹp, tối tăm, con nam nhân ngư bị nhốt trong lồng phát ra một tiếng cười lạnh.

Ta hoàn hồn, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.

Chết rồi! Vừa nãy mải suy nghĩ nên cắt một miếng thịt nhân ngư quá lớn, còn vô tình ném luôn vào nồi, nồi dầu nhân ngư này hỏng mất rồi!

Lớp mỡ trắng như tuyết đang sôi sùng sục trong nồi dần chuyển sang màu vàng, trong nhà cũng tràn ngập một mùi tanh nồng khó chịu.

Loại dầu hỏng này được coi là hàng hạ phẩm, khi thu mua, quan lớn từ huyện đến, chỉ chịu trả một đồng bạc.

Một lượng vàng biến thành một đồng bạc, ta gây ra họa lớn rồi!

"Nếu ngươi có thể làm cho ta một việc, ta sẽ giúp ngươi khôi phục nồi dầu này về trạng thái ban đầu."

Từ trong lồng truyền ra một giọng nam trầm thấp, là con nhân ngư đã bị nhốt trong bếp lò nửa tháng nay.

Tất cả nhân ngư sau khi bị bắt lên bờ, đều sẽ bị nuôi nhốt trong bếp lò, để chúng nhìn thấy đồng loại của mình bị gi//ết, xẻ thịt, lột da, nấu dầu.

Cha ta nói nhân ngư trong nỗi sợ hãi, cơ thể sẽ tiết ra một lượng lớn dầu. Chúng càng sợ hãi, càng tiết ra nhiều dầu, chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Có tiền, cha mẹ ta sẽ sinh được con trai, người trong thôn cũng sẽ không cười nhạo họ nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!