Chương 44: (Vô Đề)

Sau Bạch cương, chính là Lục cương giống như ông nội Hình Phi. Toàn thân Lục cương xanh lè, so với Bạch cương, Lục cương nhảy cực nhanh, sức lực cũng lớn, năm ba người trưởng thành bình thường cũng không cách nào lại gần, một khi trong làng xuất hiện Lục cương, thường thì cả làng đều sẽ c.h.ế. t thảm. Lục cương nước lửa bất xâm, nhưng sợ ánh nắng mặt trời.

Sau Lục cương là Mao cương. Trên người Mao cương mọc lớp lông dày dài cả tấc, da đồng xương sắt, đao c.h.é. m không thủng, cũng không sợ ánh nắng mặt trời.

Cao hơn nữa thì là Phi cương.

Đúng như tên gọi, chính là loại cương thi biết bay, thường đều đã tu luyện ngàn năm, trí tuệ siêu phàm, thậm chí còn biết cả đạo pháp.

"Sau đó thì sao? Cấp bậc cao nhất là gì?" Dương Hải và Hình Phi hai người nghe mà như si như say.

"Cao nhất là Hạn Bạt, Hạn Bạt vừa xuất hiện, hạn hán ngàn dặm."

"Thôi bỏ đi, Hạn Bạt là thứ trong truyền thuyết, cả ngàn năm chưa xuất hiện rồi, cái này không quan trọng.

"Lúc đó tôi nào biết rằng không lâu sau mình sẽ được tận mắt nhìn thấy Hạn Bạt, đương nhiên, đây là chuyện về sau, tạm thời không nhắc tới. Cẩn thận đi vòng quanh khu mộ ba vòng, cuối cùng tôi cũng tìm ra được vấn đề nằm ở đâu:"Người cuối cùng khiêng quan tài hạ huyệt là ai?

"Người hạ huyệt không những tưới đẫm m.á. u người dưới đáy quan tài, mà còn vẽ một Dẫn Linh Trận cực lớn lên bề mặt quan tài. Thảo nào mới bảy ngày đã thành cương thi, tất cả đều là do con người làm ra."Là bác Lưu trong làng chúng tôi."

"Khu mộ này là ai giới thiệu cho cậu?"

Hình Phi vỗ đùi một cái:

"Ông nội tôi lúc còn sống thích nhất là đi câu cá, nơi này là chỗ ông ấy thích đến nhất."

"Nghe ông nội tôi kể, chỗ câu cá quý hóa này là do ông Lưu giới thiệu cho ông ấy!"

Xem ra, vấn đề nằm ở chỗ ông Lưu kia rồi.

Hai người Hình Phi và Dương Hải tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Ông Lưu này, tuổi ngoài bảy mươi, chỉ có một mụn con trai duy nhất, lại còn là một kẻ ham ăn biếng làm, nghiện cờ bạc.

Vì ông ta với ông nội mình quan hệ tốt, nên Hình Phi chiếu cố ông Lưu không ít, mỗi năm về quê ăn Tết, Hình Phi đều biếu ông Lưu ba vạn tệ làm chi phí sinh hoạt, ngay cả lần trước ông Lưu bị ngã bệnh phải nhập viện, tiền thuốc men cũng đều do một tay Hình Phi lo liệu.

Đúng là làm ơn mắc oán mà, thế này là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà rồi.

Tôi ngồi xổm bên cạnh bia mộ, vẻ mặt nặng nề:

"Chỗ này không ổn, phải di dời mộ."

"Trước khi di dời mộ, phải tìm được ông nội cậu đã, tìm cách hỏa táng ông cụ đi, kẻo sau này làm hại bà con lối xóm."

Hình Phi cuối cùng cũng tỏ ra nghiêm túc, anh ta nắm chặt lấy tay tôi lắc lia lịa:

"Linh Châu đại sư, trước đây là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không để cô phải vất vả công cốc đâu."

"Việc này giá bao nhiêu ạ? Cô cứ ra giá, tôi tuyệt đối không mặc cả."

Tôi rút tay về, nhíu mày:

"Người tu hành sao có thể nói chuyện tiền nong được chứ?"

"Chúng ta chỉ nói chữ duyên thôi, việc này... chín trăm chín mươi tám nghìn tệ."

Nghe nói đám diễn viên đều giàu sụ, đóng một bộ phim là kiếm được mấy triệu tệ rồi, đúng là đại gia lắm tiền, không c.h.é. m thì phí của trời.

Cương thi cần hút m.á. u người để tồn tại, mà thứ chúng thích nhất chính là m.á. u của người thân. Vì vậy, Hình Phi và Dương Hải chính là những tấm bia sống di động, không sợ cương thi không tìm tới cửa.

Tôi đưa Hình Phi và Dương Hải về làng, tiện tay gọi điện luôn cho cô bạn thân kiêm trợ lý Tống Phi Phi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!