Chương 39: (Vô Đề)

Để cứu tôi, Thanh Huyền đúng là liều mạng rồi, ngay cả lửa cũng dám đốt.

Tôi chưa kịp cảm khái xong, Quỷ Mẫu đã bay ra khỏi đại điện, cuốn theo một cơn lốc đen.

Mười phút sau, từ hai người bị trói vào cột, đã đổi thành bốn người.

Tôi thở dài, tình hình này là sắp bị diệt toàn quân rồi.

Tống Phi Phi mặt đầy khói đen, cô ấy nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: "Linh Châu, kiếp sau chúng ta vẫn làm chị em tốt nhé!"

"Thẩm Linh Tố làm người không ra gì, nhưng đệ tử lại khá ngoan ngoãn nhỉ, sợ con ta không ăn đủ no, tranh nhau đến làm điểm tâm cho ta.

"Quỷ Mẫu bóp mặt Thanh Huyền, tâm trạng càng tốt hơn. Trong sự lo lắng và sợ hãi của bốn chúng tôi, thời khắc nửa đêm cuối cùng cũng đã đến. Quỷ Mẫu vẻ mặt nghiêm trọng, vẽ một vòng tròn ở giữa điện."Cô ta" ngồi trong vòng tròn, khí đen xung quanh thân cuộn trào.

Rất nhanh, bốn người đàn ông đi tới, dùng d.a. o cắt vài vết lớn trên lòng bàn tay và lòng bàn chân chúng tôi.

M//áu tươi chảy từ cơ thể chúng tôi, như những dòng suối nhỏ, hội tụ vào vòng tròn ở giữa điện.

Cùng lúc m.á. u chúng tôi được đổ vào, bụng Quỷ Mẫu cũng dần phình lên như quả bóng.

Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt, tay chân tê dại.

Nhìn quanh, thấy khuôn mặt tái nhợt của Thanh Huyền và Tống Phi Phi, tôi cắn đầu lưỡi cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Tôi không thể từ bỏ như vậy, tôi phải cứu họ.

"Quỷ Lê, ngàn năm không gặp, ngươi vẫn vô dụng như vậy.

"Giọng nữ trong trẻo vang lên trong đại điện, vài chùm ánh sáng trắng bay vào, chiếu sáng cả đại điện âm u. Là sư tôn! Sư tôn đã đến! Quỷ Mẫu vừa giận vừa sợ mở mắt ra. Không thể nghi ngờ, đây là thời điểm then chốt trong quá trình sinh quỷ tử. Bụng trắng của"cô ta" đã phồng lên như một quả bóng khổng lồ, da trên bụng dần trở nên trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy hình dáng của hai thai nhi đen bên trong qua lớp da mỏng kia của "cô ta",.

"Thẩm Linh Tố! Là ngươi! Ngươi chưa chếc!!!"

Một thân ảnh thanh tao thoát tục xuất hiện ở cửa đại điện.

Người phụ nữ mặc toàn thân áo trắng, xiêm y tung bay theo gió, đứng đó như một tiên nhân sắp cưỡi gió về trời.

Chính là sư tôn chúng tôi

- Thẩm Linh Tố.

Tôi và Thanh Huyền cùng hổ thẹn cúi đầu.

Sư tôn đã trấn áp Quỷ Mẫu ngàn năm, chúng tôi lại để người khác phá vỡ trận pháp, để Quỷ Mẫu thoát ra.

"Thẩm Linh Tố! Đến đúng lúc lắm, bây giờ ta sẽ báo mối thù ngàn năm này!"

Khí đen ngút trời cuốn về phía cửa, tôi căng thẳng nín thở.

Chưa đầy giây lát, bên ngoài cửa ánh vàng chói lòa, Quỷ Mẫu kêu thảm một tiếng ngã xuống đất.

"Ngươi, tu vi của ngươi!

"Quỷ Mẫu ôm bụng, vẻ mặt kinh hoàng, mắt đầy vẻ không thể tin được. Sư tôn nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt sáng như sao:"Bế quan ngàn năm, tự nhiên là phải tiến thêm một bước.

"Người nhẹ nhàng vẫy tay, dây leo đen trên người bốn chúng tôi như những con rắn bị ch//ặt đứt thân, giãy giụa, vặn vẹo lăn lộn trên mặt đất. Tôi xoay xoay cổ tay đã tê rần, đỡ Tống Phi Phi nhanh chóng đi sang một bên. Ngay lúc đó, Âu Thần Dật biến thành tia chớp đen"vù

"một tiếng phóng ra khỏi đại điện. Sư tôn nhẹ nhàng liếc nhìn hắn, nhưng không ra tay, cứ để hắn rời đi như vậy."Sư tôn! Tên ma cà rồng kia?

"- Tôi lo lắng kêu lên. Âu Thần Dật mưu mô nhiều kế, tốc độ lại nhanh đến kinh người, lần này để hắn thoát, lần sau không biết có còn có thể bắt được không."Đừng vội, bây giờ chưa phải lúc bắt hắn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!