Không còn cách nào khác, tôi phải đánh ngất cô ấy. Nếu cứ tiếp tục thế này vài ngày nữa, cơ thể Phi Phi sẽ gục mất.
Lăng Duệ thấy Phi Phi trang điểm đậm chói, mặt cũng biến sắc. Dù sao ngày trước khẩu hiệu yêu thích của cô ấy là: "Đàn ông chỉ tổ làm tốc độ rút kiếm của tôi chậm lại thôi!"
"Tôi, Tống Phi Phi, phải trở thành đại tông sư!"
"Yêu ma quỷ quái trên đời không tiêu diệt hết, thì tôi thề không lấy chồng!"
Cả hai chúng tôi hợp sức khiêng Phi Phi về giường. Nhìn cô thiếp đi trên giường, tôi cau mày lo lắng, còn Lăng Duệ cũng nghiêm túc nói:
"Giờ tôi mới hiểu tại sao Trần Lỗi lại cưới được toàn thiên kim nhà giàu."
Sau khi rời đồn cảnh sát hôm qua, Lăng Duệ tra hết hồ sơ của hai anh em nhà họ Trần, lật cả đống vụ án cũ.
Trần Lỗi và Trần Tân là dân quê chính gốc, sống ở một ngôi làng nhỏ miền núi, nhà là mái ngói tường đất điển hình.
Khi trưởng thành, hai anh em ra thành phố làm thuê. Trần Lỗi đầu tiên đi bốc vác ở công trường, sau đó nhanh chóng cưa được con gái ông chủ.
Ông chủ thấy hắn vừa xấu vừa lười, nhất quyết không cho cưới. Nhưng cô con gái lại si mê hắn, làm loạn đủ kiểu, thậm chí trộm tiền trong nhà rồi bỏ trốn với hắn.
Ông bố đau lòng, không dám báo cảnh sát, đành để mặc con gái đi với tên khố rách áo ôm đó.
Ai ngờ cưới chưa được bao lâu, cô gái c.h.ế. t vì khó sinh, một x//ác hai mạng.
Ông bố đến tìm Trần Lỗi tính sổ, hắn lại đổ hết lỗi cho cô ấy bệnh tật, bảo tiền đã tiêu hết sạch vào thuốc men.
Người ta là dân bản địa, lại có anh em hỗ trợ, ông bố không làm gì được, đành ôm tro cốt con gái về. Trần Lỗi thì sống phè phỡn bằng tiền vợ để lại.
Nhưng bản tính lười biếng, chỉ mấy năm, hắn đã tiêu sạch số tiền đó. Lại tiếp tục như cũ, lần này là đến lượt Trần Tân dụ dỗ con gái ông chủ quán cơm.
Lần này, Trần Tân làm công tại một quán cơm, con gái của ông chủ đang học năm ba đại học.
Vì muốn ở bên Trần Tân, cô gái bỏ học, bỏ nhà, cắt đứt liên lạc với bố mẹ để sống với hắn.
Ông chủ tức giận đến mức báo cảnh sát, tố cáo Trần Tân dụ dỗ con gái nhà lành. Nhưng con gái ông lại sống c.h.ế. t bảo vệ tình yêu, nói bao lời ngôn tình đầy nước mắt ở đồn cảnh sát, khiến cảnh sát cũng chẳng biết làm sao.
Cuối cùng, vì cô đã đủ tuổi trưởng thành, cảnh sát chỉ có thể bảo ông chủ rằng con gái ông có quyền tự do kết hôn.
Thế là, ông ta chỉ biết mắt trân trân nhìn con gái xinh đẹp cưới gã nhà quê không học vấn, không nghề nghiệp, tức đến mức cắt đứt quan hệ luôn.
Ba năm sau, Trần Tân dắt cô ấy trở về.
Cô gái từng trắng trẻo, xinh đẹp giờ tiều tụy gầy gò như cái xác không hồn.
Ông bố vừa hối hận vừa đau lòng, đưa cô đi chạy chữa khắp nơi, Tây y, Đông y đủ cả, nhưng vô dụng. Cuối cùng, cô ấy lặng lẽ rơi rụng như một đóa hoa tàn.
Tôi sững người nghe Lăng Duệ kể đến đó: "Chết nhiều người vậy mà cảnh sát địa phương không nghi ngờ gì sao?"
Lăng Duệ khổ sở lắc đầu: "Chết cách nhau quá lâu, lại xảy ra ở nhiều nơi khác nhau, nên mỗi địa phương đều không để ý."
"Tôi đã hỏi đồn cảnh sát ở địa phương, họ bảo trong làng ai cũng biết anh em nhà họ Trần rất kỳ quái, nói phong thuỷ nhà họ chính là như vậy, hút gái nhưng sát vợ."
"Nghe nói tổ tiên bao đời đều như thế, gái đẹp cứ kéo về, nhưng ai lấy họ rồi đều sớm c.h.ế. t yểu.
"Không phải yểu mệnh , mà tất cả những cô gái đáng thương ấy, đều là tế phẩm cho sợi tơ đỏ kia. Tôi khẽ vuốt mặt Phi Phi, chỉ một ngày thôi mà sắc mặt cô ấy đã kém hẳn đi."Lăng Duệ, ngày mai khi Phi Phi tỉnh lại chắc chắn sẽ đòi đi tìm Trần Tân. Lúc đó tôi sẽ không cản nữa, ta sẽ âm thầm theo dõi."
Lăng Duệ nghiêm túc gật đầu:
"Được. Cô giúp Phi Phi thay đồ, tôi đi rửa mặt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!