Tôi vội vàng bật livestream lại, ho nhẹ một cái:
"Khụ khụ, tất cả những gì nãy giờ mọi người thấy đều là… một màn kịch dựng sẵn thôi! Mọi người thấy diễn xuất của chúng tôi thế nào?"
"Ahahaha, chỉ là chiêu trò gây chú ý thôi, ai tin là thua rồi nha~"
Bình luận ban đầu im phăng phắc… rồi sau đó nổ tung:
"Tôi xem streamer là người, streamer lại xem tôi là thằng ngốc!"
"Cảnh sát kia tôi biết, là hot boy trường tôi, thi đậu trường cảnh sát!"
"Không biết cô Trương gì đó trông thế nào, nhưng nếu học cùng trường tư với Phi Phi thì chắc cũng xinh!
"Tôi lau mồ hôi. Trí thông minh phá án của cư dân mạng thật đáng sợ. Để tránh bị lộ danh tính, tôi vội vàng thoát livestream. Chưa đầy một phút sau khi tôi out, toàn bộ sản phẩm trong shop bị mua sạch! Tôi mừng rỡ cầm điện thoại khoe với Phi Phi, nhưng lại phát hiện ra cô ấy đang bày đồ nghề ra trang điểm, soi gương tỉ mỉ."Giữa đêm mà cậu làm gì vậy?"
Phi Phi đang phân vân chọn rồi lại bỏ cây chì kẻ mày, lát sau lại cầm d.a. o cạo lông mày, vẫn không hài lòng, cuối cùng quyết định lấy điện thoại đặt mua đồ trang điểm mới.
"Tôi thấy lông mày mình rậm quá, chắc Trần Tân không thích như vậy!"
Biểu cảm của cô ấy vô cùng sốt ruột, gấp gáp, thậm chí có chút điên cuồng.
Tôi lập tức nhận ra có gì đó sai sai. Quả nhiên, Trần Tân kia có vấn đề.
Tôi chăm chú nhìn Phi Phi, trên người cô ấy không có âm khí, không có tà khí, không trúng cổ, cũng không bị trúng chú.
Tôi bẩm sinh có âm dương nhãn, đó là lý do sư phụ tôi rất cưng chiều tôi — bảo tôi là thiên tài được trời ban lộc.
Thông thường mấy thứ tà ma đều không qua mắt tôi.
Nhưng đây là lần đầu tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nhìn ra.
Không nhìn được thì phải dùng cách khác.
Tôi tiến lại gần Phi Phi, rướn người lên… như chó nghiệp vụ ngửi quanh người cô ấy.
Mùi này rất quen, giống hệt mùi lúc chiều tôi ngửi thấy trên người Trần Tân.
Chỉ là mùi trên Phi Phi nhạt hơn, nên lúc đầu tôi không để ý.
Mùi này khiến tôi hoảng loạn, tim đập dồn dập, thậm chí còn có chút cảm giác muốn… quỳ lạy.
Tôi rùng mình. Đó là mùi… của thần thánh!
Trên người Phi Phi và Trần Tân, có khí tức của thần linh.
Sao có thể như thế!?
"Phi Phi, cởi áo ra!"
Phi Phi đang soi gương kiểm tra từng tấc da, nghe vậy liền quay đầu nhìn tôi như bừng tỉnh:
"À đúng rồi! Mau xem đi, eo tôi có mập ra không? Chân có to không? Tôi phải giảm cân gấp!
"Cô ấy lập tức cởi áo khoác và quần dài, chỉ mặc đồ lót đứng giữa phòng, hoàn toàn không cảm thấy lạnh. Tôi hít sâu một hơi, vận nội lực vào mắt, niệm chú"minh mục
", nhìn kỹ lại lần nữa. Trên cổ tay trắng trẻo của Phi Phi — có một sợi chỉ đỏ. Sợi chỉ ấy quấn rất chặt, trên đó bao phủ bởi sức mạnh niệm lực và nguyện lực dày đặc khiến tôi phải rùng mình. Tôi run rẩy toàn thân, nhìn chằm chằm sợi chỉ đỏ. Đây là… sợi tơ hồng của Nguyệt Lão!?"Linh Châu, mau nhìn đi, eo tôi có phình ra không?"
Phi Phi xoay vòng trước gương, như kiến bò trên chảo nóng, còn tôi thì lòng như rơi xuống đáy vực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!