"Diệp Văn Huyên, tôi sẽ để Diệp Tiểu Lỗi nhập vào anh. Hai người là anh em, huyết thống gần."
"Chỉ là hồn ma thuộc âm, sau khi nhập vào, anh sẽ bị bệnh nặng, cần một tháng mới hồi phục."
Diệp Văn Huyên nghiêm nghị gật đầu: "Không cần do dự, bắt đầu luôn đi."
Tôi điềm nhiên nói: "Vậy thì cởi áo ra đã."
Tống Phi Phi nghe vậy mắt sáng như đèn pha, còn hơn cả lúc phát hiện ra hung thủ.
"Linh Châu, có cần tôi hỗ trợ không? Tôi sẵn sàng hi sinh!"
Tôi do dự một lúc rồi gật đầu: "Được thôi, tiện thể xem khả năng vẽ bùa của cậu đến đâu rồi.
"Sau khi bôi toàn thân Diệp Văn Huyên bằng hỗn hợp thi du và cỏ mộ nghiền, tôi đút cho cậu ta uống một bát nước bùa như lúc đút cho mèo. Uống xong, mắt Diệp Văn Huyên trở nên vô hồn. Khi hồn Diệp Tiểu Lỗi nhập vào, cậu ta bắt đầu vùng vẫy đòi ra ngoài. Lăng Duệ lao đến ôm lấy cậu ta:"A Huyên, chí ít cũng mặc áo chứ!
"Nhưng tất cả đều vô ích, người bị nhập, sức mạnh lớn vô cùng, cậu ta lắc một cái là đã hất văng được Lăng Duệ cao 1m86. Chúng tôi chỉ biết trơ mắt nhìn cậu ta cởi trần, người vẽ đầy bùa, mặc mỗi cái quần lao ra ngoài như một con trâu điên. Lăng Duệ vớ lấy áo khoác đuổi theo:"A Huyên, mới 9 giờ tối thôi! Ngoài kia còn đầy người đó!"
Tôi và Tống Phi Phi nhìn nhau, cười gian manh rồi cùng chạy theo.
Lăng Duệ đúng là bạn tốt — sau khi ăn hai cú đ.ấ. m và ba cái tát, cuối cùng cũng khoác được áo cho Diệp Văn Huyên.
May là cậu ta chỉ chạy mấy ngõ nhỏ vắng người.
Sau khi xuyên qua vô số con hẻm và quẹo mấy chục lần, Diệp Văn Huyên cuối cùng cũng dừng lại.
Tôi nhìn Tống Phi Phi đang thở hổn hển tựa vào tường — thật sự khâm phục cô ấy.
Tôi thì khỏi nói, từ nhỏ đã bị sư phụ rèn ép, luyện công mỗi ngày thành thói quen. Lăng Duệ là cảnh sát, thể lực khỏi phải bàn. Thế nhưng một tiểu thư như Tống Phi Phi cũng chạy được từng ấy quãng đường cùng chúng tôi — đúng là đáng nể.
Đúng lúc đó, đầu hẻm có tiếng động.
Một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi xách bịch đồ ăn, vừa đi vừa hát.
Cuối hẻm là chiếc xe van, hai người đàn ông to lớn bước xuống, bịt miệng cậu bé rồi nhét lên xe.
Tôi và Lăng Duệ nhìn nhau. Anh ta giữ chặt Diệp Văn Huyên, tôi thì bịt miệng Tống Phi Phi.
Chờ xe chạy đi, tôi mới thở phào thả tay, Tống Phi Phi liền bật dậy: "Đù! Bắt cóc! Rượt theo!"
Tôi đập đầu cô nàng một cái: "Dụ rắn ra khỏi hang, hiểu không? Tôi đã dán bùa theo dõi lên người Diệp Văn Huyên, giờ mới là lúc lần theo để nhổ tận gốc."
Tống Phi Phi vỗ lưng tôi:
"Được đấy! Cậu với Lăng Duệ đúng là tâm linh tương thông!"
Lăng Duệ liếc tôi đầy ngượng nghịu, giả vờ bình thản nhưng vành tai lại đỏ ửng.
Chúng tôi bắt xe đến một khu biệt thự dang dở ở ngoại ô — nơi từng được quảng cáo là dự án villa sang chảnh nhất thành phố, nhưng chủ đầu tư phá sản, bỏ hoang từ lâu.
Phải nói, bọn tội phạm chọn nơi trốn cũng khéo thật.
Tôi ra hiệu cho Lăng Duệ và Tống Phi Phi im lặng đi theo.
Đột nhiên, Diệp Văn Huyên lao như tên vào một căn biệt thự.
"Đù! Diệp Văn Huyên, chậm thôi!
"Bên trong biệt thự cũ có vài ngọn đèn dầu leo lét, trên sàn xi măng tối tăm có ba thiếu niên nằm co quắp, nhỏ nhất chừng 13 tuổi, lớn nhất khoảng 18. Năm gã đàn ông cao to ngồi xung quanh, mỗi tên cầm một hộp cơm."Ồ, giờ này còn chưa ăn cơm à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!