Chương 31: Ma Cà Rồng Yêu Tiểu Đạo Sĩ 8

Tôi bước theo thất tinh trận, lao thẳng về phía Âu Thần Dật. Hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay ra hiệu.

Đường Điềm Điềm cùng ba cô gái khác lập tức nhe răng, lao về phía tôi như bầy thú dữ.

Tôi đá văng Đường Điềm Điềm, cú đá này là thay tổ tiên cô ta dạy dỗ, đúng là không biết xấu hổ, yêu ai không yêu, lại đi yêu ma cà rồng.

Ma cà rồng quả nhiên là loài sinh vật kỳ lạ.

Mới vài ngày, sức mạnh và tốc độ của Đường Điềm Điềm đã tăng vọt. Bốn cô gái đuổi theo tôi như điên, cào cấu muốn ăn t//ươi nuốt s//ống, khiến tôi mệt rã rời.

Bọn họ có thể ra tay tàn độc, tôi thì không.

Dù sao đây vẫn là những cô gái còn sống, tôi vẫn còn muốn cứu họ.

Âu Thần Dật ngồi vắt chân trên bệ lan can sân thượng, dáng vẻ nhàn nhã, còn cầm ly rượu vang đỏ — không biết lấy từ đâu ra.

Hắn không uống, chỉ cầm ly xoay nhẹ, ánh mắt lười biếng nhìn tôi: "Linh Châu, em không trụ nổi rồi à?"

Tôi vừa hất một cô gái đang bám trên lưng xuống đất, vừa lườm hắn: "Anh tưởng ai cũng nhanh như đám ma cà rồng các anh à?"

"Rắc!"

Âu Thần Dật bóp vỡ ly thủy tinh, rượu đỏ b.ắ. n tung tóe lên mặt hắn. Hắn đưa đầu lưỡi l.i.ế. m một giọt trên môi, đôi mắt nheo lại nhìn tôi:

"Linh Châu, hãy trở thành huyết nô trung thành nhất của anh đi!"

"Trung thành cái đầu anh ấy!"

Một giọng nói thanh thoát vang lên, cánh cửa sân thượng bật mở, một bóng người cao ráo bước vào.

"Sư thúc, ta đến rồi! Có vui không?"

"Á á á! Thanh Huyền sư điệt!

"Tôi định lao tới ôm Thanh Huyền, nhưng cổ áo đã bị ai đó giữ lại. Âu Thần Dật nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Huyền:"Hắn là ai, người yêu em à?"

Lục Thanh Huyền rút kiếm c.h.é. m về phía Âu Thần Dật, buộc hắn phải buông tay:

"Tôi là cha anh đấy!

"Có Thanh Huyền hỗ trợ, thế trận lập tức thay đổi. Cậu ta đấu với Âu Thần Dật, tôi thì tiếp tục xử lý bốn cô gái. Chưa đánh bao lâu, Âu Thần Dật đã kéo Đường Điềm Điềm lên, nhảy lên nóc sân thượng:"Linh Châu, nếu em không qua đây, thì cô gái này sẽ bị anh thả rơi từ đây xuống đó nhé~"

Tôi lườm hắn: "Anh dùng một con ma cà rồng để uy h.i.ế. p tôi?"

Âu Thần Dật nháy mắt tinh quái:

"Đừng nói là ma cà rồng. Dù là một con chó, chỉ cần anh dọa em được, là được rồi. Người chính đạo mà, lòng đầy từ bi.

"Tôi thở dài. Hắn nói đúng. Tôi bước lên, thay chỗ Đường Điềm Điềm, Thanh Huyền lo lắng nhìn tôi:"Sư thúc, cẩn thận!

"Âu Thần Dật đẩy Đường Điềm Điềm sang một bên, ôm tôi vào lòng, sau đó ngửa mặt ra sau, kéo tôi rơi xuống cùng. Tiếng Thanh Huyền hoảng hốt vang lên sau lưng tôi:"Sư thúc!"

Âm cuối bị gió cuốn tan vào không trung.

Tôi và Âu Thần Dật cùng nhau rơi nhanh về phía mặt đất. Ngay lúc sắp đập đầu xuống đất, hắn mở rộng đôi cánh đen khổng lồ sau lưng, mang tôi bay lên không, xoay tròn trên trời đêm.

Chúng tôi lướt qua mái nhà, mặt sông, ngọn cây… cuối cùng dừng lại tại một nhà thờ bị bỏ hoang và hẻo lánh.

Âu Thần Dật cười nhẹ, đặt tôi xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!