Sau khi tham quan đền Nguyệt Lão một lúc, chúng tôi áp giải Trần Tân trở về làng. Vì thường xuyên có khách du lịch từ nơi khác tới chơi, trong làng có hai nhà nghỉ nhỏ.
Phòng ở tuy đơn giản nhưng khá sạch sẽ, chúng tôi thuê một phòng lớn rồi trói Trần Tân ném xuống sàn.
Hai ngày nay hắn coi như chịu đủ khổ rồi, vừa bị tôi và Tống Phi Phi đánh, vừa bị bỏ đói — hai ngày không hột cơm nào vào bụng.
Nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó, trời đã bắt đầu tối.
Ước chừng lúc này du khách đã về hết, đền Nguyệt Lão cũng đóng cửa, ba người chúng tôi lại dắt Trần Tân leo núi một lần nữa.
Trên đỉnh núi lúc đêm khuya, bóng cây lay động, gió núi thổi ào ào khiến những tấm thẻ gỗ va vào nhau phát ra tiếng leng keng nghe khá rợn người.
Dù đã bị tôi đánh cho sưng mặt mũi, Trần Tân vẫn vô thức rụt người trốn sau lưng tôi.
Tôi quay lại nhìn hắn, cười dịu dàng: "A Tân, đừng sợ, có em bảo vệ anh.
"Nghe xong câu ấy, hắn càng sợ hơn, toàn thân run lẩy bẩy. Tống Phi Phi che miệng cười nghiêng ngả:"Trời ơi Linh Châu, người ta là hội chứng giật dây thần kinh định kỳ, còn cậu thì là hội chứng não yêu định kỳ à."
Con nhỏ vô lương tâm đó còn dám cười tôi, đến cả Lăng Duệ cũng cố gắng nhịn cười, mặt đỏ như gấc:
"Linh Châu, sao khi người khác bị dây đỏ bám thì nhìn vừa điên vừa tội, còn cô bị dây đỏ bám, tôi thấy Trần Tân mới là người đáng thương."
Tôi lườm một cái, đá Trần Tân một cú thật mạnh, sau đó mới đẩy cửa bước vào miếu.
Sợi chỉ đỏ trong tay tượng Nguyệt Lão dường như cảm nhận được ác ý của tôi, vừa bước vào cửa, nó liền như một con rắn chui ra khỏi tượng, lao thẳng về phía cổng.
Quả nhiên thứ này đã thành tinh!
Tôi rút thanh kiếm gỗ đào ra cầm chặt trong tay, vội đuổi theo sợi chỉ đỏ. Vừa lúc đó, Lăng Duệ từ đối diện đi tới, sợi chỉ đỏ lập tức như một tia chớp chui thẳng vào mũi anh ấy.
Mẹ kiếp!
Gương mặt Lăng Duệ đỏ lên rõ rệt, ánh mắt mơ màng, toàn thân tỏa ra khí nóng, vẻ mặt chẳng khác gì một con sói đói đang khát tình.
Nhìn ánh mắt khao khát đó, tôi bất an kéo chặt cổ áo.
Không phải là cái kia chứ?
Nỗi sợ của tôi nhanh chóng được chứng thực, chỉ thấy Lăng Duệ l.i.ế. m môi một cái, nở nụ cười gian tà rồi nhào tới tôi, miệng còn la lớn:
"Linh Châu, anh thích em từ lâu rồi! Em hãy ngoan ngoãn theo anh đi!"
"Tôi có làm phiền gì không?"
Tống Phi Phi che mắt bằng hai tay, ra vẻ hóng kịch vui:
"Phiền cái đầu cậu ấy! Anh ấy bị dây đỏ điều khiển rồi! Cậu trông chừng Trần Tân cho tôi, đừng để hắn lợi dụng lúc loạn mà bỏ chạy!"
Cảnh tượng sau đó vô cùng hỗn loạn:
Lăng Duệ cứ một mực đòi đè tôi ra, tôi lại không dám đánh thật mạnh, kết quả bị anh ấy ôm chặt, hôn lên mặt mấy cái rõ kêu.
Đúng là nghiệt duyên mà!
Tôi đẩy anh ấy vào tường, nghiến răng, xé áo anh áy, sau đó cắn ngón tay giữa nhỏ m.á. u lên n.g.ự. c anh ấy.
Người tu đạo, m.á. u trong người mang theo linh khí và chính khí, tà vật sẽ kháng cự theo bản năng.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, sợi chỉ đỏ từ miệng Lăng Duệ bay ra, lao thẳng về phía Trần Tân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!