Chương 47: (Vô Đề)

Dù sao thì hắn cũng vừa mới biến thành cương thi, vẫn còn rất dễ đối phó.

Dương Hải ôm cổ dựa vào tường, bộ dạng muốn chửi mà không dám, cuối cùng chỉ đành trút giận lên người lão Lưu.

Anh ta là trợ lý thân cận của Hình Phi, về cơ bản mọi chuyện của Hình Phi anh ta đều biết rõ như lòng bàn tay.

Khi nghe nói cháu gái lão Lưu năm nay mới 18 tuổi, Dương Hải càng tức giận hơn.

Là một tiểu sinh đang nổi tiếng, Hình Phi đi đâu cũng có cả đám paparazzi bám theo, chuyện của anh ta và Đường Dao đám phóng viên sớm đã biết cả rồi, chỉ là chưa ai phanh phui mà thôi.

Chuyện làm người vị thành niên mang thai như lão Lưu nói ấy, có cho Hình Phi thêm mấy lá gan anh ta cũng không dám làm.

Giới giải trí thừa nhất chính là gái trẻ đẹp, ngủ với người vị thành niên mà bị phát hiện là chuyện có thể hủy hoại cả tiền đồ đấy!

Lão Lưu nằm sõng soài trên đất, miệng vẫn lẩm bẩm chửi rủa, thấy Dương Hải và Hình Phi sống c.h.ế. t không nhận, lão càng tức hơn:

"Ông liều mạng với chúng mày!"

Theo bản năng, tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Chỉ thấy thân hình vốn gầy gò của lão Lưu bỗng phình lên như quả bóng bay, lão vươn dài cổ, há to miệng, một con rắn đen sì to bằng cánh tay, lè lưỡi, từ từ bò ra khỏi miệng lão.

Mẹ kiếp! Lão già này còn nuôi cổ trùng nữa!

Con rắn này còn là cổ trùng bản mệnh. Tôi lau mồ hôi trên trán, c.h.ế. t tiệt, còn để người ta sống nữa không!

Đây là muốn vắt kiệt sức người ta đấy hả?

Tôi nhận ra con rắn này, đây là một loại khá nổi tiếng trong giới rắn cổ, nó có một cái tên rất kêu: Hắc Mân Côi.

Con rắn này cực độc, cần người nuôi cổ dùng m.á. u thịt của chính mình để nuôi dưỡng. Phàm là người nuôi Hắc Mân Côi, thể chất đều sẽ yếu hơn người thường một chút.

Hắc Mân Côi không giống những loài rắn khác, khi bò, trên người nó sẽ tiết ra một loại chất nhầy màu đỏ. Da người chỉ cần dính một chút thứ này là sẽ c.h.ế. t trong vòng bảy phút, hơn nữa, người c.h.ế. t vì trúng độc này, cơ thể sẽ tỏa ra mùi hương hoa hồng nồng đậm.

Con rắn đen sau khi bò ra từ miệng Lão Lưu liền ngẩng đầu, nhanh chóng trườn về phía Hình Phi.

Có thể thấy, Lão Lưu thực sự hận Hình Phi đến tận xương tủy, thà liều cả tính mạng mình cũng phải báo thù cho cháu gái.

Tôi nhanh tay lẹ mắt vớ lấy cái thúng tre bên cạnh, úp về phía con rắn đen. Đợi con rắn đen chui vào thúng xong, tôi đậy nắp lại, dùng một miếng gỗ sét đánh đè lên trên nắp. Con rắn đen lập tức nằm im.

Mắt Lão Lưu đỏ ngầu vì giận, lão như phát điên muốn đứng dậy cứu con rắn của mình, nhưng cổ trùng bản mệnh đã rời khỏi cơ thể, Lão Lưu càng thêm suy yếu.

Gương mặt lão trắng bệch như người chết, thậm chí còn thoáng vẻ tử khí.

Tôi đặt thúng tre xuống khoảng đất trống trong sân, cẩn thận rắc một vòng gạo nếp quanh cái thúng, rồi lại búng một vòng dây mực lên trên thân thúng.

Xong xuôi mọi việc, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo, chỉ việc im lặng chờ trời sáng.

Khi những tia nắng đầu tiên ló dạng trên đỉnh núi, cả khoảng sân dần sáng bừng lên.

Cương thi rú lên những tiếng kinh hoàng, con rắn trong thúng tre cũng không ngừng quằn quại.

Mặt trời là khắc tinh của tất cả những thứ âm tà trong thiên hạ.

Trận chiến cam go này, xem như đã kết thúc.

Lão Lưu nằm trên đất đến rên một tiếng cũng không nổi. Cái thúng tre bị nắng chiếu vào, cũng như cương thi, bốc lên từng làn khói trắng. Theo sự suy yếu của con rắn đen, hơi thở của Lão Lưu cũng ngày càng mong manh.

Tôi kéo một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Lão Lưu, càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!