Chương 45: (Vô Đề)

Nhưng mà, Hình Phi rõ ràng không có hứng thú gì với Tống Phi Phi, anh ta quay đầu nhìn tôi đầy kích động:

"Linh Châu đại sư, đồ nghề của cô đã đủ hết chưa ạ?"

"Vậy tối nay, chúng ta có thể bắt được ông nội tôi rồi phải không?"

"Bắt ông nội? Không phải nói là cứu ông nội sao?"

Tôi giật phắt cái túi trên lưng Tống Phi Phi, mở ra.

"Ây da, cũng như nhau cả thôi, đừng lằng nhằng nữa, nhanh tay làm việc đi. Trời vừa tối là cương thi sẽ xuất hiện, không còn nhiều thời gian đâu."

Cả đám người lập tức xúm lại, bắt đầu nghe tôi chỉ huy. Dù sao đây cũng là chuyện hệ trọng đến tính mạng, nên ai nấy đều lắng nghe vô cùng nghiêm túc.

Tôi lấy ra mấy cái thau, đổ riêng từng túi đậu đỏ, gạo nếp và mạt sắt vào mỗi thau.

"Nhớ kỹ, Phi Phi cầm thau đậu đỏ, Hình Phi cầm thau gạo nếp, Dương Hải cầm thau mạt sắt."

"Đợi đến khi cương thi rơi vào bẫy, mọi người phải tạt đồ trong thau lên người nó lần lượt theo thứ tự."

"Phi Phi đầu tiên, Hình Phi thứ hai, Dương Hải thứ ba."

"Nhất định không được làm sai thứ tự!"

Đậu đỏ trừ tà, gạo nếp dương khí mạnh, mạt sắt có thể khắc chế tà ma.

Sau khi phân chia đồ xong, tôi lại đặt tầng tầng lớp lớp cạm bẫy ngay lối vào, cuối cùng đi vòng quanh sân, cẩn thận búng một vòng dây mực, chỉ chừa lại mỗi cổng sân.

Dây mực là vật thuần dương, cái này gọi là tà không thắng chính, dương tất khắc âm. Dùng dây mực khoanh sân lại có thể ngăn chặn cương thi bỏ chạy nếu bị đánh bại.

Thứ này một khi đã chạy thoát thì cực kỳ khó bắt, chỉ có thể đợi nó tự tìm đến cửa mà thôi.

Khi mọi thứ đã được sắp đặt xong xuôi, cả đám chúng tôi ngồi quây quần trong sân ăn tối. Bữa cơm mới được nửa chừng, tôi bỗng nghe thấy tiếng tạt nước.

Hử?

Mấy người chúng tôi đang bưng bát cơm liền đi ra cổng, lần theo tiếng động đến phía đông của sân thì phát hiện một ông lão lưng còng đang cầm một cái thau tạt nước lên tường.

Vừa ngửi mùi là tôi biết có chuyện không ổn rồi.

Thứ nước này tanh hôi lạ thường, chắc là nước ngâm cá c.h.ế. t tôm thối, lại còn pha thêm nước tiểu của đàn ông trưởng thành.

"Mẹ kiếp! Lão Lưu, tổ cha nhà ông!

"Hình Phi ném cái bát trong tay xuống, định lao lên đuổi theo. Lão già nhếch mép cười, để lộ hàm răng vàng khè, rồi quay người bỏ chạy, chân cẳng vẫn còn lanh lẹ lắm. Tôi vội túm lấy áo Hình Phi:"Đừng đuổi nữa, giữ chặt trận pháp trong cái sân này, cẩn thận có bẫy."

May mà chúng tôi ra kịp lúc, lão già chỉ mới kịp hắt một chậu nước, chỉ là đường mực ở phía đông đã bị phá hủy hoàn toàn. Thứ nước này âm uế cực độ, dập tắt sạch sẽ khí chí dương cương chính của đường mực.

Bức tường tạm thời không thể khô ngay được, tôi đành phải dán lại một vòng bùa giấy lên tường, nhưng hiệu quả cuối cùng vẫn không thể sánh bằng đường mực đã được bố trí cẩn thận.

Loại mực đó còn được gọi là mực m.á. u rồng, bên trong pha không ít chu sa, thậm chí còn thêm cả một ít bột gỗ sét đánh, hiệu quả khắc chế tà ma cực kỳ tốt.

Tôi vừa bực bội dán lá bùa, vừa không ngừng tiếc rẻ trong lòng.

Cái vòng vây vững chắc coi như đã bị phá một lỗ hổng, chỉ mong lát nữa đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...

Tống Phi Phi đứng bên cạnh an ủi tôi:

"Không sao đâu, cùng lắm thì để con cương thi chạy mất thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!