Chương 33: (Vô Đề)

Có tôi và Thanh Huyền ở đây, mấy tên côn đồ đó đương nhiên không chiếm được lợi thế.

Chưa đầy hai phút, bốn người đã rên rỉ, nằm sõng soài trên đất như chó ch//ết.

Chúng tôi đang vội, chỉ trói bốn người vào gốc cây ven đường, rút chìa khóa xe của họ rồi báo cảnh sát.

Đầu xe của Tống Phi Phi bị móp một mảng lớn, vì an toàn, chúng tôi chỉ có thể đứng ven đường đợi xe.

Đợi một lúc, một chiếc xe buýt lớn dừng lại bên đường.

Sau khi tôi, Tống Phi Phi và Thanh Huyền lên xe, cả ba đều c.h.ế. t lặng tại chỗ.

Trong xe buýt có cả nam lẫn nữ, già trẻ đều có.

Đàn ông thì người nào người nấy ánh mắt hung dữ, vẻ mặt không thiện cảm. Còn những người phụ nữ kia, bụng ai nấy đều nhô cao, trông như sắp đến ngày sinh.

Tống Phi Phi ở phía sau không ngừng kéo áo tôi, tôi hiểu ý cô ấy.

Bởi vì những người phụ nữ đó, người nhỏ nhất trông chỉ mới mười mấy tuổi, gương mặt non nớt, thân hình gầy yếu, còn mấy người lớn tuổi nhất, trông đều đã lên chức bà, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn.

"Linh Châu, tôi thề cô bé kia trông chắc chắn chưa đủ 18 tuổi, chưa thành niên cũng có thể mang thai sao?

"Tôi nén lại sự bất an trong lòng, cùng Tống Phi Phi và Thanh Huyền ngồi xuống hàng ghế cuối cùng. Lên xe chưa được bao lâu, xe rẽ gấp một cái, mọi người đều va vào nhau. Một chuyện rất bình thường, vậy mà hai người đàn ông lại lao vào đánh nhau. Họ túm cổ áo nhau, dùng cả nắm đấm, chân đá, răng cắn, hận không thể đánh ch//ết đối phương ngay tại chỗ. Mà những người khác trên xe không những không ngăn cản, lại còn vỗ tay reo hò."Một đứa chếc đi! Một đứa chếc đi!

"Tôi và Thanh Huyền nhìn nhau, trong đầu hiện lên một suy đoán đáng sợ. Tống Phi Phi sợ hãi trốn sau lưng tôi, dù thần kinh có thô đến đâu, cô ấy cũng cảm nhận được có gì đó không ổn."Linh Châu, trấn của cậu bị sao thế này, cách cư xử này cũng quá kỳ lạ rồi?"

Tôi bịt miệng cô ấy lại, cùng Thanh Huyền cố gắng co mình vào góc tường.

Nếu tôi đoán không nhầm, chủ nhiệm trấn hẳn đã nhân lúc chúng tôi không có ở đó, dẫn người cưỡng chế phá dỡ sân phía nam của đạo quán.

Lý do tôi dù cho bao nhiêu tiền cũng không đồng ý phá dỡ là vì bên dưới đạo quán, trấn áp một thứ vô cùng đáng sợ.

Bây giờ, chúng đã thoát ra rồi.

Bắt đầu từ bây giờ, mỗi người chúng tôi gặp trong trấn.... Đều không còn là người nữa.

Tôi và Thanh Huyền nín thở tập trung, Tống Phi Phi thì dùng hai tay bịt chặt miệng và mũi mình.

Tôi còn chưa kịp giải thích, cô ấy đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Không biết vì sao, ánh mắt của đám người già trẻ trai gái trong xe cứ liên tục đảo qua người Tống Phi Phi và Thanh Huyền, ánh mắt lạnh lẽo, như d.a. o găm tẩm độc.

Tôi và Thanh Huyền nhìn nhau, lặng lẽ niệm một câu khẩu quyết, cẩn thận vận dụng Thiên Nhãn Thuật.

Quả nhiên, trên người tất cả mọi người đều tỏa ra một lớp hắc khí cực mỏng, trong lớp hắc khí này còn lẫn một tia huyết vụ mơ hồ, nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện.

Thanh Huyền quay đầu nhìn tôi một cái, lập tức kinh hãi thất sắc: "Tiểu sư thúc người, người..."

Tôi cười khổ nhìn cậu ấy, để lộ hàm răng nanh trong miệng: "Ngầu không? Sư thúc của cậu biến thành ma cà rồng rồi."

Đây có lẽ cũng là lý do người trong xe lúc nãy không nhìn tôi, hắc khí trên người tôi còn nặng hơn, đậm đặc hơn bọn họ.

"Đù!

"Nhìn thấy răng nanh của tôi, Tống Phi Phi không nhịn được kinh hô thành tiếng, rõ ràng là bị dọa không nhẹ. Tiếng kêu của Tống Phi Phi kinh động cả xe người, ngay cả hai người đàn ông đang đánh nhau kia cũng dừng lại. Tất cả mọi người đứng dậy, nhìn chúng tôi chằm chằm, ánh mắt lóe lên tia khát máu."Linh Châu, những người này muốn làm gì?"

Tôi cười lạnh một tiếng: "Người? Trên chiếc xe này ngoài cậu và Thanh Huyền ra, làm gì có người?"

Đám đông dần dần vây lại, tôi một tay che chở Tống Phi Phi và Thanh Huyền sau lưng, tay kia thì thò vào túi nắm lấy một nắm phù giấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!