Vậy nên khi con oán linh đưa móng vuốt tội lỗi của mình chạm vào tầng trên của giá cổ, vô tình chạm vào… một quả bầu gỗ.
Nhìn nó bình thường, thậm chí còn hơi xấu xí, nhưng quả bầu đó làm từ gỗ sét đánh.
Mà gỗ sét đánh, từ xưa đến nay, vốn là khắc tinh của mọi thứ tà ác.
Chạm vào một cái… chính là tự rước họa.
Vừa chạm vào gỗ sét đánh, con oán linh rú lên thảm thiết, nhanh chóng hiện nguyên hình.
Tống Phi Phi thấy vậy thì cực kỳ kích động, túm luôn quả bầu gỗ trên giá đập liên tục vào hắn.
Oán linh hét toáng lên, Trì Sác bị bạn gái cũ cắn đến nhảy dựng cả lên, còn Chung Vĩ Hiên thì đứng bên run lẩy bẩy.
Tôi đoạt lại quả bầu từ tay Tống Phi Phi, thu con oán linh vào trong bầu.
Cô gái này đúng là phí của giời, rõ ràng là cầm pháp khí trong tay, mà lại dùng như chày giã tỏi.
Đường Điềm Điềm vẫn còn cắn tay Trì Sác, không chịu nhả, tôi rút một tép tỏi nhét vào miệng cô ta.
Cô ta lập tức nhăn mặt, ngẩng đầu nhả ra, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.
"Đường Điềm Điềm, tại sao ma cà rồng các người lại ghét tỏi đến thế?"
Đường Điềm Điềm ngửa cổ ra sau, quay đầu đầy ghét bỏ: "Mang đi đi, thối c.h.ế. t đi được!"
Trì Sác giơ bàn tay đầy máu, tội nghiệp nhìn cô ta: "Điềm Điềm, sao em lại cắn anh? Âu Thần Dật là đồ xấu xa, hắn thậm chí còn không phải là người!"
"Anh thì biết gì! Chủ nhân là người đẹp trai nhất thế giới, được làm ma cà rồng dưới tay ngài ấy là vinh hạnh của tôi! Đồ xấu xí như anh, tránh xa tôi ra! Đợi chủ nhân đến, nhất định sẽ hút sạch m.á. u các người thành xác khô!"
Chúng tôi im lặng nhìn Trì Sác.
Người này nhìn ngoài thì bình thường, ai ngờ lại là… não tình yêu điển hình.
Tôi lại trói chặt Đường Điềm Điềm lần nữa, lần này còn dán thêm bùa vàng vào miệng cô ta. Tôi dặn kỹ Chung Vĩ Hiên canh giữ, tuyệt đối không cho Trì Sác đến gần.
Làm xong tất cả, tôi cầm bầu gỗ, kéo Tống Phi Phi vào phòng thiền định của mình.
***
Sau khi thả oán linh ra, hắn vừa nhìn thấy bức bích họa bát quái trên tường và những lá bùa dày đặc khắp phòng, cả thân hình run lẩy bẩy:
"Hay là… cô cứ thu tôi lại đi…"
"Thu cái đầu anh! Khai mau!"
Tống Phi Phi quát lớn, lần đầu tiên tôi nghe thấy cô ấy quát khí thế như vậy.
Oán linh rụt cổ, cố gắng co nhỏ người lại như thể muốn giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất.
"Đại sư, tôi cũng đáng thương lắm, xin cô tha cho tôi một mạng!
"Tên oán linh tên là Lưu Minh, từng là sinh viên của Giang Đại. Dù xuất thân nghèo khó nhưng Lưu Minh học hành xuất sắc, điển hình là kiểu"phượng hoàng bay ra từ xó núi".
Sau khi vào đại học, hắn nhanh chóng có người yêu, là một cô gái dịu dàng rụt rè như hoa ngọc lan.
Nhưng chỉ mới yêu không bao lâu, cô gái đã phải lòng một cậu ấm nhà giàu.
Để níu kéo tình cảm, Lưu Minh leo lên tầng cao nhất định dùng cái c.h.ế. t để uy hiếp. Không ngờ chân trượt một cái, thật sự rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!