Tôi lưỡng lự nhìn Tống Phi Phi, dù sao người ta vẫn là sinh viên, mỗi ngày đều có tiết học.
Tống Phi Phi hất đầu kiêu ngạo: "Tôi không thể ngủ trong phòng ngủ nhỏ hơn 100 mét vuông, sẽ thấy ngột ngạt muốn khóc. Tôi đã sắp xếp tài xế cho họ rồi, mỗi ngày đưa đón tận nơi.
"Đúng là nhà tư bản đáng ghét, tôi thở dài. Thôi kệ, có tiền thì nói gì cũng đúng. Trì Sác và Chung Vĩ Hiên đứng co quắp cứng đơ giữa sảnh khách sạn xa hoa, vừa lúng túng vừa khẩn trương."Này, căng thẳng gì chứ, phòng suite có bốn phòng ngủ, các anh chỉ cần hét một tiếng là tôi với Linh Châu lao ra bảo vệ ngay!
"Tống Phi Phi đập đập n.g.ự. c Trì Sác một cái, nhưng rồi phát hiện Trì Sác đang giận dữ nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào, tay siết chặt. Tôi và Tống Phi Phi nhìn theo ánh mắt cậu ta. Chỉ thấy Âu Thần Dật đang khoác vai một cô gái xinh đẹp cao ráo đi đến quầy lễ tân. Lúc này Chung Vĩ Hiên cũng phát hiện Trì Sác bất thường, quay lại liền kinh ngạc kêu lên:"Trời đất ơi! Trì Sác, bạn gái cũ của cậu kìa!"
Hử?
Có mùi bát quái!
Tôi và Tống Phi Phi nhanh chóng dựng tai nghe ngóng, ánh mắt hai người b.ắ. n ra tia lửa, trong chớp mắt đã trao đổi đến 108 suy nghĩ.
So với vẻ mặt đau khổ của Trì Sác, bạn gái cũ xinh đẹp của cậu ta thậm chí không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
Cô gái ấy nhìn Âu Thần Dật bằng ánh mắt mê đắm, tôi liếc nhìn Âu Thần Dật, lại nhìn Trì Sác.
Rồi lại nhìn Trì Sác, rồi nhìn Âu Thần Dật.
Lần này, Trì Sác đúng là thua không oan.
Âu Thần Dật cũng đặt phòng suite, ngay sát phòng chúng tôi.
Sáu người cùng vào một thang máy, Âu Thần Dật nghịch ngợm bàn tay của cô gái kia, nhưng ánh mắt thì cứ dán chặt vào tôi.
Tôi liếc nhìn Tống Phi Phi, trong không gian nhỏ hẹp này, bầu không khí trở nên lặng ngắt, có phần gượng gạo.
Âu Thần Dật nâng tay cô gái lên, đặt lên môi hôn nhẹ: "Em yêu, em thật thơm.
"Một đôi thật đẹp, nếu như hắn không cứ nhìn tôi chằm chằm thì khung cảnh này hẳn sẽ rất hài hòa. Tống Phi Phi phía sau dùng ngón tay điên cuồng chọc lưng tôi. Tôi biết cô ấy muốn nói gì:"Linh Châu! Hắn đang tán tỉnh cậu đấy! Rõ ràng đang tán tỉnh đấy!
"Người bình thường cũng nhìn ra được. Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, Âu Thần Dật dắt tay cô gái kia bước ra trước. Trước khi đi còn quay lại, giơ ngón cái và ngón út ra làm động tác gọi điện:"Call me ~"
"Đồ đàn ông mặt dày thật sự!"
Trì Sác và Chung Vĩ Hiên ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi.
Tống Phi Phi đúng là nói ra tiếng lòng của tất cả chúng tôi.
Trong căn phòng suite sang trọng, tôi mở máy tính xách tay, cho đĩa vào ổ.
Nhân lúc mọi người đều có mặt, tôi định xem lại đoạn video bị nguyền rủa đó kỹ lưỡng hơn xem có phát hiện ra manh mối nào không.
Màn hình chớp nháy hai lần, vẫn là màn hình trắng quen thuộc.
Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng hét đau đớn của một cô gái.
Hả?
Lấy nhầm đĩa rồi sao?
Tống Phi Phi ban nãy còn né xa xa, giờ đã vọt tới, hất luôn Trì Sác đang ngồi gần máy tính ra chỗ khác:
"Linh Châu cậu thật là, có đồ hay không chịu đưa ra sớm, còn là chị em với nhau không đấy!
"Nhưng kết quả hiển nhiên khiến cô ấy thất vọng. Đoạn tiếp theo vẫn là người đàn ông ẩn trong sương đen, cùng câu nói quen thuộc:"Bảy ngày, ngươi chỉ còn bảy ngày, khặc khặc khặc~
"Video đã hết, nhưng tiếng hét của cô gái vẫn chưa dừng. Là… âm thanh truyền từ phòng bên cạnh sao? Khả năng cách âm của phòng suite này tệ đến vậy sao? Tống Phi Phi cầm ly nước, như con khỉ con nhào đến sát tường. Sau đó, cô ấy áp miệng ly lên tường, tai dán chặt vào đáy cốc nghe lén. Tôi thở dài, bước tới cướp lấy cái ly trong tay cô:"Hình như cậu đang nghe thấy âm thanh ngoài hành lang thì phải? Phòng họ ở hướng kia mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!