Truyền thông đưa tin rằng tỷ phú giàu nhất Hồng Kông cầu hôn tôi, khiến tám cô bạn gái của anh ta không thể ngồi yên, liền sai người bắt cóc tôi.
Tôi bất đắc dĩ nói: "Các cô đã từng thấy ai quỳ cả hai đầu gối để cầu hôn chưa?"
Tỷ phú tự mình ra mặt đính chính tin đồn.
"Có thể sỉ nhục tôi, nhưng không thể làm nhục Kiều Đại sư như vậy."
*******
Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm nhất của Đại học Nam Giang, là truyền nhân duy nhất của địa sư thế hệ này, cũng là môn chủ của Phong Môn.
Địa sư, thời xưa còn gọi là thầy phong thủy, và trong tám môn phái lớn trên giang hồ, Phong Môn nghiên cứu địa lý sông núi của thiên hạ, tất cả thầy phong thủy đều thuộc về Phong Môn.
Vì vậy, nói một cách đơn giản, trong lĩnh vực phong thủy, nếu tôi đứng thứ hai, thì không ai dám nhận đứng thứ nhất.
Lần này, nhận lời mời của đại sư phong thủy Trần Trinh, tôi cùng ông ấy đến Hồng Kông.
Không ngờ còn chưa lên máy bay, tại cửa kiểm tra an ninh, chúng tôi đã bị chặn lại.
"Xin lỗi, quý khách, trên máy bay không được mang theo đồ uống. Cô có thể gửi hành lý ký gửi bên cạnh."
"Phịt, cô gái quê mùa này từ đâu đến vậy, ngay cả chuyện này cũng không biết?"
Có người bên cạnh bật cười chế giễu, Trần Trinh xấu hổ kéo tôi lại.
"Môn chủ, đây là lần đầu tiên cô đi máy bay sao?"
Tôi lắc đầu, nghiêm túc nhìn chị nhân viên mặt đất.
"Chị ơi, đây không phải đồ uống, mà là Âm Dương Thủy."
"Hahaha, Dinh Dưỡng Thuỷ á? Vậy khác gì đồ uống, cười c.h.ế. t tôi mất!"
Tiếng cười xung quanh càng lớn hơn, có người còn lấy điện thoại ra quay video. Khuôn mặt Trần Trinh lập tức đỏ lên.
"Môn chủ, Âm Dương Thủy chẳng phải chỉ là nước lạnh pha với nước sôi thôi sao? Không phải thứ gì hiếm hoi, ký gửi cũng không vấn đề gì."
Tôi đờ người, kinh ngạc nhìn Trần Trinh.
"Gì cơ? Ngay cả Âm Dương Thủy mà ông cũng không biết? Phong thủy của người Hồng Kông các ông đều là học trong bụng chó sao?" (chỗ này mình nghĩ là ở tập 1 ông Trần Trinh này có mắng bả là dù bả có đọc sách từ trong bụng mẹ thì cũng mới chỉ học được chút da lông, giờ bả nói mát chửi ghé ổng đó.)
Vừa nói xong, những người xung quanh lập tức tỏ ra không vừa ý. Ai cũng biết, người Hồng Kông đặc biệt coi trọng phong thủy. Từ tỷ phú, minh tinh đến thương nhân, dân thường, nhà nào cũng không thể thiếu phong thủy. Truyền thông của họ còn công bố các thông tin về phong thủy để hướng dẫn cuộc sống hàng ngày.
Trong đám người chờ lên máy bay có vài người Hồng Kông, lập tức tức giận hét lên với tôi:
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
"Cô nói nhảm gì vậy? Người Hồng Kông không hiểu phong thủy á? Đồ đại lục các người thì biết gì chứ!"
"Đúng vậy, ở chỗ các người đã thất truyền từ lâu rồi, những đại sư phong thủy lợi hại đều ở Hồng Kông hết!"
Trần Trinh đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, cúi đầu thật thấp. Ông ta ghé sát tai tôi khẽ cầu xin.
"Môn chủ, Kiều Đại sư, đừng nói nữa, làm ầm lên cũng không hay. Cứ bỏ Âm Dương Thủy đi, lên máy bay rồi nói sau, ông chủ Lưu đã gọi cho tôi mấy lần để giục rồi."
Tôi nhìn ông ta đầy thất vọng, thở dài.
"Hầy, đúng là bao tải đổi cỏ, một đời lại kém một đời, không ngờ phong thủy Hồng Kông lại suy tàn đến mức này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!