Chương 46: Quỷ Thành Phong Đô 3

"Thằng nhóc Lý Viễn đó, đúng là đồ vô lại!"

Ông lão nghiêng đầu, phun một bãi nước bọt, trên mặt thoáng qua một tia chán ghét.

"Thằng bé này khác hẳn với Trụ Tử. Trụ Tử từ nhỏ đã thật thà, luôn bị Lý Viễn bắt nạt. Mẹ của Lý Viễn có việc gì cần làm, sai nó đi, nó toàn tìm cách lười biếng, cuối cùng toàn bắt Trụ Tử làm hộ. Nó còn bày trò lừa tiền tiêu vặt của Trụ Tử nữa. Những lời nó nói, các cô cậu tuyệt đối đừng tin."

""

Ông lão thao thao bất tuyệt, liệt kê hàng loạt tội xấu của Lý Viễn: từ nhỏ đã lừa gạt, trộm cắp, ham ăn biếng làm. Vừa đến đêm đầu tiên, cậu ta đã dám mò vào phòng tôi trộm đồ, có vẻ cũng trùng khớp với những gì ông lão nói.

Chúng tôi đi một vòng quanh làng, Giang Hạo Ngôn thuần thục mời thuốc, bắt chuyện. Không có ngoại lệ, cứ nhắc đến Lý Viễn là mười câu chẳng có một câu tốt.

"Tại sao Lý Viễn lại nói dối? Cậu ta nhắc đến sô cô la và mì tôm, có nghĩa là có người khác đã đưa tiền cho Lý Trụ sao? Còn cả cái bóng người đứng dưới gốc cây nữa, cậu ta cố tình hướng chúng ta theo hướng này điều tra sao?"

Giang Hạo Ngôn vừa sờ cằm vừa suy nghĩ.

"Kiều Mặc Vũ, cậu nghĩ sao?"

"Nghĩ cái gì mà nghĩ? Chúng ta đến để bắt ma, không phải điều tra án."

Tôi lườm Giang Hạo Ngôn một cái.

"Cậu học hút thuốc từ khi nào vậy? Giỏi quá nhỉ?"

"Oan cho tôi quá! Cậu thấy tôi hút bao giờ chưa? Trước khi đến, tôi cố tình ra tiệm mua đấy, tôi nghĩ đến lúc vào làng sẽ cần hỏi chuyện người dân để tìm hiểu tình huống."

Giang Hạo Ngôn ấm ức nhìn tôi, mái tóc mái bị gió thổi khẽ dựng lên, trông chẳng khác gì một chú chó ngoan ngoãn.

Tiểu tử này nhà có điều kiện, nhưng vẫn khá hiểu chuyện, không hề có kiểu dáng vẻ ngạo mạn của một tên phú nhị đại. Chấm điểm làm đồ đệ: +1 điểm.

Lý Gia Thôn không lớn, tôi và Giang Hạo Ngôn không mất bao nhiêu thời gian đã nắm được toàn bộ tình hình.

Khi quay về gần nhà của Lý Viễn, hai chúng tôi đứng dưới một cây đại thụ đối diện ngôi nhà cũ.

Chính dưới gốc cây này, Lý Viễn nói rằng cậu ta đã nhìn thấy một cái bóng.

Cây này là một cây hòe bình thường, làng quê đâu cũng có. Nhưng cây này đã có tuổi đời khá lâu, tán cây tròn xoe, che phủ gần nửa mái nhà. Thân cây to lớn, tôi đưa tay chạm vào vỏ cây sần sùi gồ ghề, nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi bàng hoàng phát hiện một thứ tuyệt đối không thuộc về nơi này.

Tôi dùng móng tay cạo nhẹ, từ khe nứt trên thân cây cào ra một mảnh giấy vàng nhỏ. Đây là giấy vàng dùng trong tế lễ.

Ngày xưa, người ta coi giấy vàng như vàng thật, dùng để thay thế vàng trong các nghi thức cúng bái.

Nhưng đó chỉ là quan niệm dân gian, còn trong đạo học, màu vàng tượng trưng cho thổ trong ngũ hành. Chỉ có dùng giấy vàng làm vật dẫn, mới có thể kết nối thẳng với Địa Phủ, để người c.h.ế. t nhận được cúng tế từ dương gian.

Tôi cầm mảnh giấy vàng trong tay, giơ lên ánh nắng.

Dưới ánh mặt trời chói chang, giấy vàng trở nên gần như trong suốt. Xuyên qua lớp giấy, có thể thấy những hạt tạp chất nhỏ màu trắng, phân bố đều bên trong.

"Đây là gạo. Nghiền gạo thành bột mịn, trộn vào giấy vàng, để khi cúng tế, vong hồn có cái để ăn."

"Người làm giấy này rất có tâm. Cả Trùng Khánh này, không có cửa hàng thứ hai sản xuất loại giấy này."

Giờ đây, phần lớn giấy vàng trên thị trường chỉ là giấy bột tre bình thường. Người biết cách trộn gạo vào giấy vàng chỉ có duy nhất Tiệm đồ tang lễ nhà họ Chu.

Tiệm của nhà họ Chu nằm ở Đại Khê Câu, chủ tiệm là Chu Năng. Lúc nhỏ, sư phụ từng dắt tôi đến đó chơi một lần.

Mười mấy năm trôi qua, Chu Năng trông không thay đổi là bao, vẫn trắng trẻo béo tốt, nếp nhăn nơi khóe mắt hơi chảy xệ. Lúc này, ông ta đang gục trên quầy, ngủ say như chết.

Tôi đặt mạnh Lôi Kích Mộc Bài Mộc lên bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!