Em họ tôi ch//ết rồi.
Hai tay nó bị tr//ói chặt vào xà nhà, mặc một chiếc váy đỏ, bên trong là đồ bơi, nước vẫn còn nhỏ từng giọt xuống nền nhà.
Cảnh sát thông báo rằng cậu ấy t//ự s//át.
Nhưng tôi biết, không phải vậy. Người tiếp theo phải ch//ết… sẽ là tôi.
Tôi trốn không nổi.
***
Hôm trước khi chết, Lý Trụ đã đến tìm tôi.
Cậu ấy lấy từ trong túi ra một viên sô
-cô
-la, cười tủm tỉm đưa cho tôi.
Tôi rất ngạc nhiên.
"Trụ Tử, cậu kiếm đâu ra cái này?"
Lý Trụ là em họ tôi, cũng là một đứa trẻ bị bỏ lại quê nhà. Ba mẹ cậu ấy đi làm ở thành phố, bình thường chỉ có một mình cậu ấy ở nhà.
Nhà chúng tôi sát vách nhau, mẹ tôi thỉnh thoảng gọi cậu ấy sang ăn cơm. Lý Trụ không có nhiều tiền tiêu vặt, chắc chắn không nỡ mua loại kẹo đắt đỏ này.
Cho anh này.
Lý Trụ cười hiền lành, khuôn mặt chân chất.
Tôi không khách sáo nhận lấy. Loại sô
-cô
-la nhập khẩu này, tôi chỉ từng thấy đám bạn giàu có trong lớp mới có. Tôi bóc lớp giấy bọc màu vàng, vừa mới cho viên kẹo vào miệng…
Lý Trụ bỗng nhiên gào lên, vẻ mặt dữ tợn:
Chạy mau!
Tôi giật nảy mình, suýt bị sặc kẹo, mất rất nhiều sức mới nuốt xuống được. Nhưng ngay giây tiếp theo, biểu cảm của Lý Trụ trở lại bình thường, cậu ấy cười ha hả vỗ vai tôi.
"Bảo thím là tối nay em không sang ăn cơm nhé."
"Nhà em hôm nay có mì gói và chân giò hun khói đấy."
Mì gói là một thứ xa xỉ phẩm, ngon hơn cháo khoai lang mẹ tôi nấu nhiều. Tôi thoáng ghen tị, không biết Lý Trụ kiếm đâu ra những thứ này.
Tôi gật đầu.
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
"Vừa nãy cậu làm tôi sợ c.h.ế. t khiếp đấy."
Lý Trụ cười cười, quay người rời đi.
Nói xong, thiếu niên vuốt mặt một cái, rồi tiếp tục trầm giọng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!