Tôi vừa giẫm nước vừa lớn tiếng hét lên, Giang Hạo Ngôn bật dậy, là người đầu tiên lao đến miệng giếng.
Bên ngoài, có vài khách du lịch tò mò bước vào, lập tức tròn mắt kinh ngạc.
"Đồng chí cảnh sát, người này phạm tội gì mà phải dùng sét đánh? Đây là vũ khí tấn công kiểu mới sao?"
Viên cảnh sát chỉ biết cạn lời, xua đuổi đám người thích hóng chuyện rồi gọi điện cho đội ngũ quay lại.
Một sợi dây được thả xuống, tôi bám vào chuẩn bị leo lên thì chợt nhận ra, bên cạnh mặt nước có một lối đi nghiêng dẫn xuống dưới.
Tôi lập tức báo lại tình hình với cảnh sát.
Hai cảnh sát theo tôi xuống, chúng tôi bò vào đường hầm, và rồi tất cả đều im lặng.
Bên trong là một khoảng đất trống rộng lớn, gần như bao phủ toàn bộ dưới lòng đất ngôi chùa. Dưới đất la liệt xương cốt, dày đặc đến rợn người. Trên cùng, có một *thê thỉ* còn mới, chính là Phương Thiến.
Vụ án mạng kinh hoàng này đã gây chấn động khắp Tây Tạng. Vì tính chất quá tàn độc, số lượng người c.h.ế. t lại quá nhiều, nên con số cụ thể không được công bố.
Phương Lộ cũng bị đưa về.
Khi bị dẫn vào cục cảnh sát, cô ta mang một vẻ mặt ngơ ngác.
"Hình như tôi vừa trải qua một giấc ngủ rất sâu, tôi không biết gì cả."
Tôi hỏi vài câu mới biết rằng, hóa ra cô ấy mới là Phương Lộ thực sự.
Linh hồn của cô ấy có lẽ đã bị nữ pháp sư kia phong ấn trong cơ thể, về lý mà nói, một thân xác chỉ có thể chứa một linh hồn. Vậy nên, cô ấy mới có ký ức của Phương Lộ, nhưng không biết nữ pháp sư kia đã dùng bí thuật gì.
Pháp sư từ ngôi mộ cổ đó đã hoàn toàn bị thiêu rụi trong lôi quang.
Để bảo vệ Phương Lộ, tôi chỉ có thể nói rằng mình vô ý ngã xuống giếng.
Các lạt ma trong chùa thừa nhận hành vi gi//ết người, Phương Lộ được trả tự do. Cô ấy sẽ ở lại Tây Tạng để lo hậu sự cho em gái.
Tôi và Giang Hạo Ngôn không dám ở lại lâu, lập tức mua vé máy bay rời đi.
Đêm trước khi lên đường, viên cảnh sát cao lớn hôm trước tìm đến nhà trọ.
Anh ta tên là Đa Kiệt, mới tốt nghiệp trường cảnh sát được hai năm, vẫn còn tràn đầy khao khát học hỏi, không cứng nhắc như những cảnh sát kỳ cựu.
Tôi kể lại toàn bộ sự thật cho anh ta.
Anh ta trầm mặc hồi lâu.
"Giáo phái này đã tồn tại trong Phật giáo hàng trăm năm, thế lực rất lớn. Hai người các cậu, rời đi sớm là tốt nhất."
Phật giáo vốn dĩ là để phổ độ chúng sinh, lấy từ bi làm gốc, nhưng lại bị người của bộ lạc Xi Vưu lợi dụng, cưỡng ép thêm vào đó một phần văn hóa tế lễ. Họ dùng da người, xương người làm pháp khí, tuyên truyền đủ thứ giáo lý hoang đường, thu hút một đám tín đồ cuồng tín.
Mãi đến khi chế độ nông nô bị bãi bỏ, hành vi dùng *thê thỉ* làm pháp khí mới dần ít đi.
Nhưng vẫn có không ít kẻ cuồng đạo, tự nguyện hiến dâng xương cốt.
Chúng tôi trò chuyện rất lâu. Ngày hôm sau, khi ra sân bay, Đa Kiệt đích thân lái xe tiễn chúng tôi.
Hai bên đường phong cảnh tuyệt đẹp, trời cao xanh biếc, những thảo nguyên vô tận rực rỡ sắc hoa dại không tên.
Xe chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi phía trước hiện ra một hồ nước khổng lồ.
Tôi siết chặt lệnh bài trong túi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!