Chương 42: Trống Da Tây Tạng 5

Một tiếng hô lớn vang lên từ đằng xa. Tôi và Giang Hạo Ngôn giật nảy mình, nhìn quanh bốn phía. Tôi giơ tay, chỉ về phía thân cây gần đó.

Leo lên đi.

Giang Hạo Ngôn gật đầu, chống tay lên thân cây làm bệ đỡ, ra hiệu cho tôi trèo lên vai cậu ấy. Tôi không khách sáo, giẫm lên vai cậu ấy rồi trèo lên cây. Nhưng vừa leo lên, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Thân cây này rất to, cao khoảng hai mét, có ba nhánh lớn tỏa ra. Nhưng ở điểm giao nhau giữa các nhánh, hình như có thứ gì đó được buộc chặt bằng vải bạt.

Tôi bò lên nhánh cây, Giang Hạo Ngôn cũng tìm một thân cây khác để trốn. Tôi ngồi khoanh chân trên cành, ánh trăng bạc chiếu xuống, soi rõ vật trước mặt.

Một chiếc hộp gỗ.

Nó cao bằng nửa thân người, bề mặt đã mục nát theo thời gian, trên nắp hộp lộ ra một bàn tay xanh trắng. Bàn tay này nhỏ hơn tay người bình thường, móng tay dài, đầu ngón tay hơi co quắp lại.

Tôi giật thót, rụt cổ chào hỏi.

"Tiểu huynh đệ, cho tôi ngồi ké một lát nhé?"

Chưa dứt câu, bàn tay kia đột ngột vươn thẳng ra, bịt chặt miệng tôi!

Một mùi hôi thối nồng nặc ập đến, suýt chút nữa làm tôi ngất tại chỗ.

Cùng lúc đó, dưới gốc cây vang lên tiếng bước chân dồn dập.

"Đại Vu nói bọn chúng chạy về hướng này, mọi người có thấy không?"

"Tìm kỹ vào, cẩn thận đừng quấy nhiễu vong linh."

Tiếng nói dần xa. Nhưng bàn tay trên miệng tôi càng siết chặt hơn. Tôi nín thở, rút thanh Thất Tinh Kiếm từ trong balo ra, c.h.é. m mạnh xuống.

Soạt—! Bàn tay kia lập tức rụt lại vào hộp gỗ.

Tôi thở phào, cầm kiếm chọc vào lỗ hổng trên hộp hai lần, nhưng bên trong không có phản ứng gì nữa.

Chờ nhóm lạt ma rời đi, tôi nhảy xuống khỏi cây, chạy đến gốc cây nơi Giang Hạo Ngôn đang trốn.

"Giang Hạo Ngôn, xuống đi."

"Giang Hạo Ngôn, có nghe thấy không? Không phải là ngủ quên trên đó rồi chứ?"

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trên chạc cây cũng có một thứ gì đó bị trói lại, nhưng không phải là cái hộp mà là một đống chăn bông rách. Chiếc chăn đã tả tơi, một cậu bé đang cưỡi trên người Giang Hạo Ngôn, tay vươn ra bóp chặt cổ cậu ấy.

Giang Hạo Ngôn bị siết đến mức mắt trợn trắng, hai tay vô lực rũ xuống hai bên người.

Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Tôi giật mình, vội vàng ném Thanh Kiếm Thất Tinh lên trên. Lưỡi kiếm lướt qua người cậu bé, nó lập tức thét lên quái dị, rồi rút về đống chăn bông rách nát kia.

Giang Hạo Ngôn rơi thẳng xuống đất.

Khụ khụ khụ!

Cậu ấy chống tay đứng dậy, nói với tôi rằng chúng tôi nên rời khỏi khu rừng này càng sớm càng tốt.

"Đây là phong tục đặc biệt của Lâm Chi, gọi là"thụ táng

". Người ta đặt *thê thỉ* vào thùng gỗ hoặc hộp gỗ, rồi buộc lên thân cây. Mẹ kiếp, lúc nãy tôi suýt bị con quỷ nhỏ kia bóp ch//ết."

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, trên mỗi thân cây đều có thứ gì đó bị buộc vào. Một số thân cây lớn thậm chí treo dày đặc những chiếc hộp gỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!