Tôi cũng không khá hơn là bao, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn. Phương Lộ không còn đuổi theo nữa. Cô ta đã chạy sang chùa để gọi tiếp viện! Không ổn rồi, nếu đám lạt ma trong chùa tới, tôi và Giang Hạo Ngôn sẽ không chạy thoát nổi.
Quả nhiên, vừa nghĩ xong, chùa đã sáng đèn. Một nhóm lạt ma áo đỏ lục tục kéo ra từ cổng.
Tôi càng hoảng hơn. Đúng lúc đó, một chiếc xe lao qua trước mặt tôi, đèn pha sáng đến chói mắt.
Tôi lập tức lao ra giữa đường, giơ cao một xấp tiền đỏ.
"TAXI!"
"KÉT—!"
Tiếng phanh gấp chói tai vang lên. Chiếc xe dừng lại, lúc này tôi mới có thể nhìn kỹ. Đó là một chiếc xe ba bánh, phía sau còn buộc một con dê.
Tài xế là một ông chú phong trần, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Hai đứa làm gì vậy?"
Tôi nhét xấp tiền vào tay ông ấy, rồi lôi Giang Hạo Ngôn leo lên xe.
"Chạy ngay đi! Mẹ tôi sắp ép gả tôi cho một ông già!"
Ông chú giật mình phẫn nộ, lập tức đạp ga.
"Trời đất quỷ thần ơi! Thời đại nào rồi mà còn ép hôn thế này!"
"Xịch xịch xịch, xịch xịch xịch..."
Chiếc xe ba bánh chạy bon bon trên cao nguyên rộng lớn, động cơ gầm rú inh ỏi. Tôi và Giang Hạo Ngôn ngồi bó gối chen chúc trong thùng xe, mặt đối mặt với con dê.
"Kiều Mặc Vũ, tôi phải quay lại, Phương Lộ vẫn đang đợi tôi."
Tôi sa sầm mặt, trừng mắt nhìn cậu ấy.
"Quay lại làm gì, vội đi đầu thai à?"
Vừa nói, tôi vừa mở balo ra. Cổ độc là một dạng vu thuật đặc biệt. Khi trùng độc chui vào cơ thể, nó sẽ ẩn sâu trong tim hoặc não bộ, không để lộ dấu hiệu gì bên ngoài.
Muốn giải cổ, Bản Thảo Cương Mục có ghi chép không ít phương pháp, nhưng thảo dược rất khó tìm. Tôi cũng quen một thánh nữ Miêu Cương tên là Hoa Vũ Linh, cô ấy có thể giải hầu hết các loại cổ độc. Nhưng cô ấy ở quá xa, nước xa không cứu được lửa gần.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ có thể rút Lôi Kích Mộc Bài ra một lần nữa.
Học kỳ sau rớt môn, chắc cũng không phải chỉ mình tôi.
Một tia sét phóng ra, Giang Hạo Ngôn ôm đầu hét thảm.
"Tỉnh táo chưa? Còn muốn quay về với Phương Lộ nữa không?"
Im lặng.
Giang Hạo Ngôn ôm đầu không nhúc nhích. Không lẽ tia sét mạnh quá, đánh hỏng luôn rồi?
Tôi sốt ruột, đưa tay bóp đầu cậu ấy, nhưng Giang Hạo Ngôn lại nhân cơ hội nắm lấy tay tôi.
"Kiều Mặc Vũ, tôi không thích Phương Lộ, tôi thích—"
"Các cô các cậu, phía trước là làng chúng tôi rồi."
Bác tài xế cắt ngang. Chiếc xe ba bánh dừng lại trước một ngôi làng cổ, nhà cửa đều được xây từ đá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!