Con người có giới hạn của mình. Tôi dành quá nhiều thời gian để trừ yêu diệt quái, nên dĩ nhiên điểm số môn học sẽ bị ảnh hưởng chút đỉnh. Bằng chứng là, trong kỳ thi cuối kỳ, môn Toán vi phân tôi chỉ được 60 điểm, vừa vặn qua môn.
Ai cũng biết, điểm 60 ở đại học nghĩa là gì.
Thấy tôi cau mày khổ sở, ông lão khẽ hừ một tiếng.
"Làm bài đi, hãy suy nghĩ theo góc độ của người ra đề."
Tôi nắm chặt viên phấn, đáp gọn:
"Ý đồ của người ra đề là muốn tôi chết."
Sắc mặt ông lão lập tức sa sầm. Không khí căng thẳng đến cực điểm, nhưng ngay lúc này, phía sau tôi bỗng vang lên một giọng nói ngạc nhiên:
"Kiều Mặc Vũ? Sao cô lại ở đây?"
"Cô cũng bị con yêu quái đó ăn thịt sao?"
Tôi quay đầu lại. Phương Thiến ôm một cuốn sách bước vào, nhìn tôi đầy kinh ngạc.
"Là cô thật sao? Không phải cô đang ở Tứ Xuyên à? Sao lại chạy đến đây?"
Phương Thiến bước đến trước mặt tôi, lấy viên phấn trên tay tôi, chỉ trong tích tắc đã giải xong bài toán vi phân trên bảng. Sau đó, cô ấy thản nhiên ra một bài toán xác suất học còn khó hơn gấp bội.
Lần này, đến lượt ông lão đứng trước bảng suy tư.
Phương Thiến kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng nói chuyện. Sau khi nghe cô ấy giải thích đầu đuôi câu chuyện, tôi kinh ngạc đến sững sờ.
"Ý cô là gì? Trong cơ thể Phương Lộ không phải linh hồn của cô ấy, mà là một linh hồn khác từ cổ mộ?"
"Chuyện đó không thể nào! Linh hồn mang theo ký ức của người đó, nếu cô ta là một linh hồn từ cổ mộ, thì làm sao có thể biết được ký ức tuổi thơ của hai chị em cô?"
Phương Thiến cúi đầu, vẻ mặt thất vọng.
"Tôi cũng không biết... Nhưng tôi chắc chắn cô ta không phải chị tôi. Ngay sau khi các cô rời đi, cô ta đã đưa tôi đến Tây Tạng. Sau đó, cô ta đã đẩy tôi xuống giếng. Từ lúc đó, tôi đã bị mắc kẹt ở đây."
Yểm tạo ra giấc mộng, nhốt vô số linh hồn trong đó. Phía sau mỗi cánh cửa là một linh hồn đã bị nó nuốt chửng.
Nó nuôi dưỡng những linh hồn này như nuôi cổ trùng, ép chúng tàn sát lẫn nhau. Những linh hồn mang oán niệm mạnh mẽ trước khi chết, hoặc bản chất vốn tà ác, sẽ dần biến thành những quái vật khác nhau.
Mỗi khoảng thời gian nhất định, sẽ có một linh hồn tiến hóa thành một con quái mạnh mẽ hơn, gọi là Kỳ. Đối với Yểm, Kỳ là một nguồn năng lượng đại bổ. Khi Yểm ăn thịt Kỳ, pháp lực của nó sẽ càng mạnh hơn.
Con quái vật vừa nuốt chửng bé gái kia, có lẽ sắp sửa tiến hóa thành Kỳ.
"Cô bé đó cũng là một kẻ đáng thương. Cô có biết không? Ngày xưa ở Tây Tạng, có những cao tăng dùng trống da người để làm pháp khí."
"Những chiếc trống này được làm từ d//a của các bé gái dưới 16 tuổi. Để giữ sự thuần khiết, những đứa trẻ này không được nghe lời ô uế, không được nói điều tục tĩu, không bị thế tục làm vấy bẩn."
"Ngay từ khi sinh ra, màng nhĩ của các bé gái này đã bị đ//âm thủng, lưỡi bị c//ắt bỏ, từ nhỏ đã là người câm điếc. Còn quá trình l//ột d//a thì được thực hiện khi các em còn sống. Thật sự quá tàn nhẫn."
Phương Thiến thao thao bất tuyệt kể một loạt những chuyện ghê rợn. Nhưng đầu óc tôi chỉ tập trung vào một chi tiết cô ấy vừa nói: Linh hồn này đến từ cổ mộ ở Tứ Xuyên, mà ngôi mộ đó thuộc bộ lạc Xi Vưu.
Có khả năng nào cô ta đã dùng một loại bí thuật nào đó, rút trích ký ức từ linh hồn của Phương Lộ? Cô ta dụ Phương Thiến đến Tây Tạng, chỉ để đẩy cô ấy xuống giếng. Vậy thì... gọi Giang Hạo Ngôn đến đây để làm gì?
Không xong rồi, Giang Hạo Ngôn!
Chắc chắn cậu ấy cũng đã bị mụ yêu nữ kia hạ tà thuật. Cậu ấy đang gặp nguy hiểm! Tôi lập tức căng thẳng.
Tôi cắn mạnh đầu lưỡi, dùng m.á. u vẽ lên mí mắt, niệm Thanh Tâm Chú. Dần dần, những bức tường và bảng đen trước mắt mờ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!